Việc đặt Assassin's Creed và Call of Duty vào một bức tranh có lẽ là một sự kết hợp không dễ dàng. Từ góc độ của những người đánh giá, Assassin's Creed Mirage năm nay đánh dấu một bước tiến quan trọng cho loạt game lịch sử của Ubisoft, với sự hoàn thiện cả về cốt truyện và quy mô. Còn Call of Duty Modern Warfare III năm nay, một cách nói đúng hơn, là một sự tái tạo tinh tế của những yếu tố mà người hâm mộ yêu thích, từ bản đồ đến nhân vật, và thậm chí là các chế độ chơi.
Tuy nhiên, điểm chung của cả hai tựa game ra mắt vào tháng 10 và tháng 11 vừa qua chính là áp lực lớn khi trở thành những thương hiệu, là series hàng đầu của Ubisoft và Activision Blizzard. Cách mà Ubisoft và Activision đối mặt với thách thức của việc ra mắt phiên bản mới cho những thương hiệu được hàng triệu người hâm mộ yêu thích lại rất khác nhau.
Bắt đầu nào bằng Mirage. Nó vẫn là câu chuyện về tổ chức ám sát, với những bí mật xoay quanh các 'thần thánh' Isu, những sinh linh cổ xưa được coi là thần. Tuy nhiên, cả truyện và trải nghiệm trong Mirage đều gần gũi hơn với những phiên bản cũ, đặc biệt là Syndicate. Việc trải nghiệm cốt truyện chính của Mirage chỉ mất khoảng 20 giờ, so với ba phiên bản gần đây nhất của Assassin's Creed là Origins, Odyssey và Valhalla, trải nghiệm về Loki trong Mirage dễ tiếp cận hơn nhiều.
Tại sao Odyssey và Valhalla lại kéo dài và có thế giới mở lớn như vậy, nhưng lại gây mệt mỏi và yêu cầu đến 60-70 giờ đồng hồ? Điều này liên quan chặt chẽ đến chiến lược phát triển game của Ubisoft. Chú ý rằng, mọi tác phẩm của Ubisoft thường sử dụng phong cách thế giới mở, tập trung vào việc thiết kế thế giới ảo trước khi chuyển sang màn chơi và nhiệm vụ trong thế giới rộng lớn ấy.
Nếu bạn đã trải nghiệm Assassin's Creed Valhalla và Far Cry 6, bạn sẽ nhận ra điều mình muốn nói khi nói về chiến lược phát triển thế giới mở của Ubisoft. Mặc dù thế giới rộng và đẹp, nhưng những gì bạn có thể làm trong thế giới đó thường bị lặp đi lặp lại, với các căn cứ phân bố rải rác trên bản đồ. Nhiệm vụ chính được thiết kế để buộc người chơi di chuyển và khám phá thế giới mở, từ điểm này sang điểm khác ở khoảng cách xa, đơn giản chỉ để khám phá và thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Origins ít nhất cũng được đánh giá cao vì mở rộng không gian chơi, cho game thủ khám phá đất nước Ai Cập cổ đại. Tuy nhiên, khi Valhalla ra mắt, cốt truyện ít để nói, nhưng mệt mỏi của người chơi rõ ràng trở nên nổi bật.
Không chỉ là lối chơi tập trung vào hành động nhập vai, với những món đồ tăng chỉ số để đối mặt với đối thủ cao cấp hơn, khỏe mạnh hơn và khó khăn hơn. Những năm gần đây, bí mật của sát thủ trong Assassin's Creed đã biến mất, nhường chỗ cho những trận đấu có vẻ đã tay, nhưng không thể phủ nhận sự mất đi của chất lượng trong series.
Mirage là sự thay đổi mạnh mẽ từ Ubisoft. Thay vì khám phá vùng Anglo-Saxon và sau đó là nước Anh, Mirage đưa chúng ta đến thủ đô văn hóa thế giới thế kỷ IX, Baghdad, dưới triều đại Abbasid. Trò chơi này gợi nhớ đến Syndicate, với bối cảnh ở nước Anh trong thời kỳ cách mạng công nghiệp diễn ra. Quy mô nhỏ hơn, mật độ nhà cửa và NPC dày đặc hơn, và với thành phố Baghdad ảo hóa nhỏ hơn, nhiệm vụ trong game trở nên dễ tiếp cận hơn, thay vì phải đi lòng vòng khắp bản đồ rộng lớn như ba phiên bản trước.
Khả năng của Ubisoft không phải là vô hạn. Do đó, chúng ta liên tục thấy những đánh giá theo kiểu 'sự thay đổi đáng giá' thay vì 'một trò chơi xuất sắc.' Quan trọng hơn, với những người hâm mộ trung thành của Assassin's Creed, Mirage là một phiên bản mô tả những khía cạnh gameplay đầy tiềm năng, có thể phát triển thêm nếu Ubisoft dành thêm thời gian để tạo ra một phiên bản mới, đúng với tầm nhìn ban đầu của toàn bộ series: Kết hợp chi tiết 'chế cháo' lịch sử với gameplay đòi hỏi sự tư duy của người chơi, thay vì chạy theo lối đánh đuổi hành động mà đã làm suốt nhiều năm.
Nói một cách khác, Mirage là minh chứng cho việc Assassin's Creed vẫn còn 'cứu vãn' được.
Còn với Call of Duty thì sao? Sau khi Modern Warfare III ra mắt, mình không dám chắc rằng lòng tin của cộng đồng game thủ đối với Activision còn được đảm bảo.
Nếu chỉ xét về chế độ chơi đơn, màn đầu tiên, đồng thời là một sự kiện được trình làng vào giữa năm, thực sự là điều tạo ấn tượng mạnh mẽ. Nhiệm vụ giải cứu tù nhân số 627 được tái hiện một cách không thể tin được, đặc biệt khi quả bom phá hủy cánh cửa sắt của phòng giam bùng nổ.
Tuy nhiên, ngay sau nhiệm vụ đó, là sự chập vá đáng kinh ngạc của các màn chơi cốt truyện tiếp theo. Cảm giác như Activision coi thường người chơi khi bán Modern Warfare với giá 70 USD, nhưng lại đưa ra một chế độ chơi đơn thực sự tệ và thiếu nội dung. Những người đã trải nghiệm Modern Warfare II chắc chắn nhớ những màn chơi có cấu trúc mở rộng, mang đến sự tự do di chuyển, lựa chọn giữa chiến đấu và ẩn nấp. Phần mới cũng có những màn chơi mở như vậy.
Vấn đề nảy sinh, so với những màn chơi tương tự ở phần trước, là điểm nhấn, thách thức sự sáng tạo của người chơi và giữ cho trò chơi không quá tuyến tính. Nhưng ở đây, đó lại là biểu hiện của sự vội vã và lười biếng từ phía hãng game. Người ta có thể hỏi, tại sao lại như vậy? Rất nhiều màn chơi dạng 'Weapons Free' trong Modern Warfare III đều tái hiện những góc và địa điểm quá quen thuộc trong bản đồ Verdansk của Warzone.
Từ sân vận động, bến cảng cho đến đập nước khổng lồ, mỗi nhiệm vụ đều đòi hỏi chỉ vài nhiệm vụ nhỏ để hoàn thành, tập trung vào sự tự do và phản xạ của người chơi để hoàn thành mục tiêu. An điều phiền lòng là bạn phải dành thời gian để kiếm vũ khí và giáp bảo vệ rải rác trong màn chơi để tồn tại lâu hơn.
Sự lười biếng và vội vàng của Activision còn được thấy rõ trong cơ chế nâng cấp vũ khí trong chế độ chơi mạng. Tất cả những gì bạn đã có từ Modern Warfare II năm ngoái, từ vũ khí đã mở khóa cho đến phụ kiện của mỗi loại vũ khí, đều được chuyển giao sang Modern Warfare III ra mắt năm nay. Có vẻ như đây là một chiến lược để 'nịnh nọt' người chơi, giữ họ ở lại với Modern Warfare III, cả trong chế độ chơi mạng và Warzone miễn phí.
Trên mạng xã hội, đặc biệt là Twitter và Reddit, cộng đồng đang phát sinh sự phẫn nộ. Tương tự, các nhà phê bình trò chơi trên các trang web lớn cũng có những đánh giá tương tự như cộng đồng game thủ, chỉ khác là từ ngữ nghe có vẻ chính thống hơn và ít gay gắt hơn một chút.
Người ta đều đồng lòng, hiếm khi ai tuyên bố sẽ phản đối trò chơi 'nhảy sóng' mọi thứ từ phần trước, mặc dù mọi người đều chê bai mục chơi đơn và mục chơi mạng chỉ đơn giản là sao chép trọn vẹn trải nghiệm năm ngoái, thậm chí thêm vài bản đồ mới. 'Mới' ở đây là những bản đồ multiplayer đã trở nên kinh điển từ trilogy Modern Warfare cũ, được làm mới với đồ họa hiện đại hơn.
Có hai góc nhìn khi nhìn vào tình hình của Modern Warfare III. Hoặc Activision, nay thuộc sở hữu của Microsoft, sẽ tự tin sản xuất một trò chơi chỉ là bản nâng cấp nhưng vẫn thu hút hàng triệu người chơi. Điều này chỉ ra rằng, với thương hiệu Call of Duty, cộng đồng vẫn sẽ tiếp tục chơi. Điều này có vẻ đúng trong tương lai gần. Tuy nhiên, trong tương lai xa, có cảm giác Call of Duty giờ chỉ ra mắt những phiên bản mới để củng cố sức hấp dẫn của Warzone, chế độ chơi battle royale miễn phí. Chiến lược này hoàn toàn trái ngược với mục đích khi Warzone ra mắt vào năm 2020, khi còn là một cách để kích thích doanh số bán các phiên bản Call of Duty mới.
Sự xuất hiện của Call of Duty Mobile hay sắp tới là Warzone Mobile là minh chứng hoàn hảo cho quan điểm đó. Những trò chơi miễn phí đang chiếm lĩnh doanh thu và Activision đang điều chỉnh để theo kịp thời đại. Mặc dù Call of Duty vẫn là thương hiệu nổi tiếng nhất và là nguồn sống cho toàn bộ Activision. Nhưng nếu sau 5 năm, Call of Duty không có những thay đổi đáng kể, mình cũng không chắc series này sẽ giữ được vị thế như ngày nay.
Một điều đáng mong đợi là, các nhà lãnh đạo trước đây của Activision sẽ từ chức vào cuối năm nay, bao gồm cả CEO nổi tiếng Bobby Kotick. Cùng với đó là hy vọng về tương lai của Call of Duty.
Lấy ví dụ từ Assassin's Creed Mirage và Call of Duty Modern Warfare III để làm minh họa cho một sự thật: Thay đổi là một quá trình khó khăn và thay đổi như thế nào trước áp lực từ cổ đông và cộng đồng game thủ, tạo ra những quyết định khác nhau từ ban lãnh đạo của mỗi tập đoàn.
Cũng cần phải nhớ rằng, cả Ubisoft và Activision đều có mục tiêu chung là kiếm lợi nhuận. Là hai tập đoàn niêm yết trên thị trường chứng khoán, họ phải đối mặt không chỉ với áp lực tạo ra những trò chơi xuất sắc và được yêu thích, mà còn phải đảm bảo doanh thu hàng tỷ USD từ những 'sản phẩm' đó. Nếu Ubisoft chọn con đường thay đổi, thậm chí hoãn việc phát hành game và thực hiện tái cấu trúc tập đoàn, thì Activision, với áp lực phải phát hành Call of Duty đều đặn hàng năm, đã khiến Sledgehammer Games trở thành một bài kiểm tra với phiên bản MW III thảm hại.