Những cảm nhận về bài thơ Chiều xuân của Anh Thơ - Mẫu 1
Mùa xuân từ lâu đã là nguồn cảm hứng vô tận cho các tác phẩm văn thơ. Đây là thời điểm của tuổi trẻ với khát vọng sống mãnh liệt và tinh thần cống hiến đầy nhiệt huyết, nơi niềm tin và hy vọng được gửi gắm. Trong khi nhiều nhà thơ thường miêu tả cảnh xuân vào những buổi sáng rực rỡ với ánh nắng chan hòa và cây cỏ xanh tươi, Anh Thơ lại chọn cách miêu tả mùa xuân vào buổi chiều. Bài thơ 'Chiều xuân' của bà được viết để thể hiện vẻ đẹp nhẹ nhàng của mùa xuân trong ánh chiều tà - nơi cánh đồng quê yên bình và ngọt ngào.
“Tôi không chờ đợi, không mong mỏi,
Mang xuân đến lại thêm sầu.”
(Chế Lan Viên)
Bài thơ “Chiều xuân”, được xuất bản trong tập 'Bức tranh quê' vào năm 1941, là một tác phẩm tiêu biểu phản ánh phong cách nghệ thuật của Anh Thơ. Bài thơ khắc họa vẻ đẹp tươi mát của mùa xuân và khung cảnh thanh bình của làng quê. Buổi chiều gợi lên những cảm xúc sâu lắng và cảm hứng trong lòng người đọc. Nhà thơ đã tinh tế chọn lọc những hình ảnh đặc trưng để tạo nên ba bức tranh chiều xuân với vẻ đẹp êm đềm và yên ả.
Cảnh vật đầu tiên miêu tả một buổi chiều mưa bụi, với hình ảnh bến sông vắng vẻ, con đò lười biếng và quán tranh cũ kỹ bên chòm xoan rụng hoa tím:
Mưa bụi rơi nhẹ trên bến vắng,
Đò nằm lười biếng giữa dòng sông trôi;
Quán tranh đứng lặng trong sự yên tĩnh
Bên chòm xoan với hoa tím rụng đầy.
Khổ thơ này tạo nên một ấn tượng sâu lắng về cảnh vật huyền ảo. Trước mắt là mưa bụi nhẹ nhàng, phủ một lớp bụi mỏng manh lên bến sông vắng vẻ. Con đò lười biếng như ngừng lại giữa dòng nước lặng lẽ. Quán tranh đứng im, như chìm trong sự tĩnh lặng của cảnh vật xung quanh. Bên cạnh, chòm xoan với hoa tím rụng tạo nên một sắc thái buồn bã và yên tĩnh. Cảnh vật này chạm đến lòng người với vẻ đẹp huyền bí và thanh tịnh, như một bức tranh mơ màng trong tâm trí.
Dọc theo con đê, cỏ non xanh tươi, đàn sáo đen bay xuống tìm kiếm thức ăn, còn những cánh bướm lượn lờ theo gió. Những con trâu, bò ung dung gặm cỏ, tạo nên một khung cảnh bình yên và đẹp đẽ:
Dọc theo con đê, cỏ non xanh mướt,
Đàn sáo đen bay xuống kiếm ăn,
Mấy cánh bướm lượn bay theo gió,
Trâu bò nhẩn nha cúi gặm cỏ xanh.
Khung cảnh cỏ non xanh mướt ven đường đê tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy sức sống và hấp dẫn. Đàn sáo đen bay lượn, tạo nên âm thanh tự nhiên trên nền trời. Những cánh bướm nhẹ nhàng bay theo gió, làm cho cảnh vật thêm phần sinh động và tươi mới. Trâu bò thảnh thơi gặm cỏ trong khi mưa nhẹ rơi, vẽ nên một hình ảnh thanh bình và gần gũi. Mỗi chi tiết trong khổ thơ dựng nên một cảnh vật sống động, gợi lên cảm giác thoải mái và hài lòng.
Giữa cánh đồng lúa xanh mướt và ướt át, ta ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn và xanh tươi. Một cảm giác bình yên và quen thuộc như khiến lòng ta say mê. Bầu trời cao và xanh như chiếc mái hiên che chở, bảo vệ những tâm hồn luôn đầy hy vọng:
Trên cánh đồng lúa xanh mướt và ướt át,
Lũ cò non thỉnh thoảng vụt bay lên,
Làm cho một cô nàng yếm thắm giật mình,
Cúi xuống cào cỏ, chuẩn bị cho mùa hoa.
Tiếng cào cỏ vắng lặng như một bản tình ca. Những chú cò thường xuyên bay khỏi cánh đồng, tạo nên hình ảnh đầy sức sống và tươi vui. Đôi cánh trắng của cò hòa nhịp cùng tiếng hót dịu dàng của chim chích chòe, tạo nên một điệu nhảy tự nhiên, vừa sôi động vừa nhẹ nhàng. Ánh mắt chúng ta dừng lại ở hình ảnh cô gái trong chiếc yếm thắm. Cô chăm chỉ cào cỏ, đôi tay nhỏ nhắn thu gom những bó cỏ vàng lấp lánh như ánh mặt trời. Vẻ đẹp tinh khôi của cô khiến cả tác giả và người đọc cảm nhận được sự thanh bình và hòa quyện với thiên nhiên. Giữa cánh đồng lúa, ta nhận ra rằng đôi khi, vẻ đẹp giản dị nhất lại nằm trong những hành động bình thường nhất. Cô gái trong chiếc yếm thắm đã biến cảnh đồng thành một kiệt tác thơ mộng.
Bằng sự tinh tế trong từ ngữ và bút pháp khéo léo, Anh Thơ đã tạo ra những hình ảnh giản dị nhưng đầy ấm áp và mang vẻ đẹp cuộc sống. Những từ ngữ ấy giống như những nét vẽ tinh xảo, như những chấm mực đỏ trên trang giấy, mang đến cho người đọc những trải nghiệm sâu sắc và tinh tế. Những dòng thơ chạm đến trái tim và dâng lên cảm xúc, cho ta cảm nhận chân thật tình cảm của nhà thơ. Đây chính là thành công của bài thơ, khẳng định giá trị nghệ thuật của nó. Nhịp thơ chậm rãi và nhẹ nhàng, mang lại cảm giác sâu lắng, đôi khi toả ra sự rộn ràng và vui tươi. Bài thơ như một bản nhạc với nhiều giai điệu, làm rung động trái tim và suy nghĩ của người đọc. Tình yêu thơ ca và quê hương giản dị, thân thuộc góp phần tạo nên thành công của bài thơ 'Chiều Xuân'. Sự kết hợp giữa tài năng và trái tim yêu thương đã tạo ra một tác phẩm xuất sắc, khẳng định vị thế đặc biệt trong lòng độc giả.
Nhận xét về bài thơ Chiều xuân của Anh Thơ, phiên bản chọn lọc xuất sắc nhất - Mẫu số 2
Khi nhắc đến nhà thơ Anh Thơ, người ta không thể không nhớ đến hình ảnh của một nữ thi sĩ tiêu biểu trong phong trào thơ Việt Nam hiện đại. Bà trưởng thành giữa cánh đồng xanh tươi, với tuổi thơ yên bình gắn liền với đồng ruộng, cánh cò và những buổi sáng chiều mưa nắng của quê hương. Chính những hình ảnh mộc mạc, gần gũi này đã trở thành nguồn cảm hứng phong phú, khơi nguồn cho dòng cảm xúc thơ trong bà. Phong cách thơ của Anh Thơ tuy bình dị nhưng sâu sắc, qua từng câu chữ, bà đã khéo léo diễn tả cảnh sắc nông thôn quê hương một cách tinh tế và chân thực.
Một điều đáng chú ý nữa là con đường đến với thơ ca của bà không chỉ là sự trốn tránh cuộc sống nhàm chán mà còn là cách tự khẳng định giá trị của người phụ nữ trong xã hội đương thời. Tập thơ 'Bức tranh quê' ra đời chứa đựng những hình ảnh mộc mạc, giản dị nhất của làng quê Việt Nam. Trong đó, bài thơ 'Chiều xuân' nổi bật với hình ảnh về cảnh mây trời tắt nắng trong sắc xuân tươi đẹp.
Những cơn mưa xuân đặc trưng của miền Bắc là những hạt mưa bụi li ti, nhẹ nhàng rơi xuống, làm xanh mướt chồi non và ngọn cỏ. Mưa xuất hiện trong câu thơ đầu tiên, lặng lẽ trên bến đò vắng vẻ, tạo nên cảnh vật buồn bã và tĩnh lặng, thêm vào đó là cái lạnh thấm sâu vào tâm hồn, sự trống vắng đậm nét.
'Mưa bụi lặng lẽ trên bến vắng,
Đò lơ đãng nằm yên mặc nước trôi.'
Từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi 'lặng lẽ' trước mắt nhà thơ, từ láy gợi hình ảnh những hạt mưa rơi nhẹ nhàng, điểm xuyết cho khung cảnh. Mưa không ồn ào, vội vã mà chầm chậm trôi theo thời gian. Bến sông vắng vẻ, rộng lớn, sự trống trải lan tỏa vào tâm hồn.
Con đò nhỏ, sau một ngày chở khách qua lại trên dòng sông quê, giờ đây nằm im lìm, tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi, mạn đò lắc lư theo sóng nhỏ, lững lờ trôi theo dòng nước. Nhịp mưa rơi, nhịp sóng vỗ nhẹ, nhịp đò trôi hòa quyện tạo nên bức tranh giản dị nhưng đầy cảm xúc. Ánh mắt nhà thơ dừng lại và nhận thấy sự yên bình bao trùm.
'Quán tranh đứng im lìm giữa không gian vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rơi rụng tơi bời.'
Quán tranh hiện lên qua động từ 'đứng' không chỉ đơn thuần mà còn là 'đứng im lìm' và 'trong sự tĩnh lặng'. Những từ láy này làm nổi bật sự vắng lặng, tạo nên một hiệu ứng mạnh mẽ trong khổ thơ. Đây chính là trung tâm của sự hoang vắng khi ngày dần kết thúc.
Hoa xoan rơi 'tơi bời' trong những phút cuối của một ngày dài. Dường như không chỉ con người mệt mỏi mà vạn vật cũng rã rời, đánh mất chút tàn dư cuối cùng. Thời gian trôi qua mang theo sự nhộn nhịp của ban ngày, nhường chỗ cho một chiếc áo buồn tẻ của sự cô đơn và vắng lặng. Khổ thơ thứ hai hiện lên qua những hình ảnh thu nhỏ trong tầm mắt nhà thơ.
'Ngoài đường đê cỏ non xanh mướt,
Đàn sáo đen lượn xuống tìm mồi.'
Con đường đê trải rộng, đôi bờ mơn mởn với ngọn cỏ xanh tươi, màu 'biếc' của cỏ. Ngòi bút của nhà thơ tạo nên những điểm nhấn màu sắc đẹp, cảnh buồn của khổ thơ một giờ đây được hòa quyện bởi sự sống của ngọn cỏ dù chỉ là những chi tiết nhỏ.
Không gian bớt đi sự tàn phai, nhường chỗ cho màu xanh biếc tươi sáng, sự tĩnh lặng dần tan biến theo tiếng vỗ cánh của đàn sáo đen. Chúng vô tư như những đứa trẻ nghịch ngợm trên đồng, với miêu tả tinh tế 'mổ vu vơ'. Chúng không mổ một cách vô nghĩa mà thực ra đang tìm kiếm những con mồi bé nhỏ, trong mắt nhà thơ hình ảnh này lại mang cảm giác thanh bình và hạnh phúc vì cuộc sống tự do và rộng lớn. Những hình ảnh tiếp theo khiến người đọc ngạc nhiên với những điều bình dị nhưng ít ai chú ý.
'Mấy cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn trước gió,
Những con trâu bò thong thả cúi xuống ăn mưa.'
Gió thổi nhẹ làm cánh bướm chao nghiêng, từ láy 'rập rờn' thể hiện sự vất vả của chúng khi chống chọi với gió, khiến cánh bướm bị gió đẩy đi không ngừng. Động từ 'trôi' nhấn mạnh hình ảnh cánh bướm bị cuốn theo sự hờ hững của gió.
Gió tiếp tục thổi, khiến cánh bướm 'rập rờn' bay chao đảo. Dưới thấp, những con trâu bò nhẩn nhơ nhai cỏ non 'thong thả', tận hưởng từng khoảnh khắc. Mưa vẫn rơi, vương những giọt mưa lên cỏ, trâu bò như đang thưởng thức 'mưa'. Nhịp thơ chậm rãi, theo nhịp sống của thiên nhiên.
Thời gian lắng đọng, mọi thứ chậm rãi trôi, mỏi mệt dần tan biến. Khổ thơ cuối cùng mở rộng không gian, hoàn thiện bức tranh thơ mộng 'Chiều xuân' của thi sĩ Anh Thơ.
'Cánh đồng lúa xanh tươi và ướt át,
Lũ cò con thỉnh thoảng vụt bay lên,
Làm giật mình cô gái mặc yếm thắm,
Cúi xuống cuốc cỏ, chuẩn bị cho mùa hoa.'
Quê hương rực rỡ với những cánh đồng xanh mướt, ngọn lúa xào xạc theo gió và còn đọng lại những giọt mưa bụi. Lũ cò con với bộ lông trắng tinh hòa quyện vào bức tranh đồng ruộng, bầu trời thôn quê, và cơn gió mát chiều. Chúng vui đùa bay vội vã, làm xao động cả góc trời, khiến cô gái nông thôn đang miệt mài làm việc phải giật mình.
Cô gái vẫn miệt mài hoàn tất công việc cuối cùng khi ngày dần tàn. Khung cảnh thanh bình và tràn đầy sức sống, hoạt động của muôn loài tạo nên nhịp sống vui tươi dù ánh sáng ngày sắp tắt.
Nghệ thuật dùng từ của Anh Thơ thật tinh tế, ngòi bút khéo léo vẽ nên hình ảnh bình dị mà ấm áp, tràn đầy vẻ đẹp cuộc sống. Dòng thơ khiến cảm xúc người đọc dâng trào, cảm nhận sâu sắc tình cảm của nhà thơ. Đây là thành công lớn, khẳng định giá trị của bài thơ.
Nhịp thơ thay đổi từ chậm rãi, nhẹ nhàng sâu lắng đến rộn ràng, vui vẻ, tạo nên một bản nhạc đa giai điệu, chạm đến trái tim và tâm tư của người đọc. Tấm lòng yêu thơ, sự quý trọng những điều giản dị của quê hương cùng tài năng đã tạo nên thành công của bài thơ 'Chiều xuân.'