Cảm nhận của em về Những ngôi sao xa xôi - Mẫu 1
Khi tiếp cận và mô tả chiến tranh, mỗi người có những cách nhìn và diễn đạt riêng biệt. Dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng những gì còn lại trong văn chương? Câu trả lời chỉ có thể được khám phá qua thời gian, và chỉ những tài năng xuất sắc mới nhận ra điều đó. Liệu Những ngôi sao xa xôi có thể là một biểu tượng như vậy không?
Khi nói về chiến tranh, điều đáng chú ý không chỉ là những trận chiến khốc liệt, mà còn là cách khắc họa hình ảnh phụ nữ. Trong bối cảnh đầy đau thương và mất mát, một ánh sáng vẫn tỏa ra từ cái nhìn tinh khiết. Các nhân vật trong truyện bước vào chiến tranh với nhiều ảo tưởng, nghĩ rằng cuộc chiến là một hành trình dũng cảm giữa những cánh rừng tối tăm. Nhưng trước cái chết hàng ngày, chị Thao sợ máu, sợ nước mắt, còn Phương Định thì sợ cô đơn. Giữa tiếng bom, một tiếng súng trường cũng khiến con người cảm thấy như đang sống trong một thế giới rộng lớn, được bao bọc bởi sự đồng cảm. Cuộc sống thiếu thốn, nhiều bữa ăn không có canh, nhưng khi nghĩ rằng các chiến sĩ phải mạnh mẽ vì quê hương, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cuộc trò chuyện qua điện thoại với đại đội trưởng có lúc căng thẳng, nhưng ánh nhìn của một cô gái làm hình ảnh người chỉ huy trở nên ấm áp hơn: 'Đại đội trưởng thường dùng từ lịch sự như 'cảm ơn', 'xin lỗi', 'chúc may mắn'. Anh là một chàng trai trẻ, gầy gò, hay sáng tác thơ cho tường nhà, không giống như ở phố Lò Đúc.'
Trong môi trường khắc nghiệt của chiến tranh, những tình cảm mới lạ như tình đồng đội và tình bạn xuất hiện theo những cách đặc biệt. Mỗi cảm xúc được bộc lộ qua những trải nghiệm cá nhân riêng biệt. Nhiều người lính, như các pháo thủ và tài xế, thường gửi thư hỏi thăm một cô gái (nhân vật tôi) làm công tác trinh sát mặt đường. 'Những bức thư dài gửi qua bưu điện, vẫn tạo cảm giác như chúng ta cách xa hàng nghìn cây số, dù gặp nhau mỗi ngày'. Cách thể hiện tình cảm trong bối cảnh chiến tranh qua góc nhìn này thật sự rất lôi cuốn. Thật lãng mạn khi gặp một đồng đội sau khi tắm dưới suối: 'Tôi muốn bế cô ấy lên vai. Cô ấy nhẹ nhàng, mát mẻ như một que kem trắng'.
Những người hùng thật sự thường không tự nhận thức được bản thân, họ tự nguyện đến những nơi mà cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Họ hiểu rõ thần chết là ai, 'Thần chết không phải là kẻ đùa giỡn. Hắn ẩn trong ruột của những quả bom'. Điều kỳ lạ là cái chết không hề ám ảnh họ, không khiến họ phải mất ngủ. 'Khi nào mọi thứ sẽ kết thúc?', 'Kết thúc cái gì?',... Những câu hỏi này như không hề hiểu về chiến tranh, chỉ hướng đến những ước mơ phía trước. Nho mơ ước sau chiến tranh sẽ trở thành thợ hàn tại một nhà máy thủy điện hoặc cầu thủ bóng chuyền. Chị Thao muốn trở thành bác sĩ, chồng chị sẽ là một người lính với quân hàm trung úy, đi xa và mang theo râu quai nón, còn nhân vật 'tôi' chưa biết mình sẽ chọn con đường nào: làm kiến trúc sư, thuyết minh phim thiếu nhi, hay lái xe tại cảng,... Họ đều yêu cuộc sống và trân trọng nó! Cuộc sống phía trước là một ngày hội lớn, một tương lai rực rỡ như một giấc mơ, và họ cũng có một quá khứ. Quá khứ của Phương Định (nhân vật 'tôi'), dù chỉ là một căn phòng nhỏ trên gác hai, mở ra một thế giới cảm xúc đêm đêm, để cô hiểu được 'sự rộng lớn và yên bình của đêm đô thị'. Trong căn phòng nhỏ đó, đầy những kỷ niệm tình yêu, nơi cô thề sẽ không lấy chồng vì tính bừa bãi mà mẹ cô từng cảnh báo 'lấy chồng rồi mà không được phúc'. Đó thực sự là một hạnh phúc.
Có một tương lai đầy triển vọng đang chờ đợi từng phút, có một quá khứ để kỷ niệm, nhưng những cô gái không xem đó là nơi để trốn tránh. Những gì họ đối mặt không phải chỉ là sự sống, mà là sự mất mát từng chút một, từng giây. Không khí chiến tranh (khác biệt so với tương lai hoặc quá khứ) mang một âm điệu riêng biệt. Ví dụ như sự im lặng: 'Cuộc sống ở đây dạy chúng tôi biết thế nào là sự yên lặng'. Im lặng biểu thị cái chết đang rình rập, có thể đến bất cứ lúc nào. Đó là những quả bom, mà 'nghe tiếng bom đầu tiên, có người chết giấc, nằm dán sát xuống đất'. Nhưng sự im lặng của không gian không đáng sợ bằng sự im lặng trong tâm hồn con người. Đó là sự 'vắng lặng khiến ta sợ hãi' của những người đi qua đêm, sợ hồn ma, sợ bóng tối. Khi đối diện với nguy cơ tử thần, gần những quả bom cần phá hủy (mà không biết khi nào chúng sẽ nổ), sự cầu nguyện của cô gái (nhân vật 'tôi') giống như một ảo ảnh 'Các anh cao xạ có thấy chúng tôi không?'. Dù 'Quen rồi. Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần', nhưng cảm giác hồi hộp vẫn không thay đổi. Như cảm giác chờ đợi quả bom nổ: tất cả đều im lặng, cả gió lẫn nhịp tim trong ngực. Chỉ có chiếc đồng hồ: 'Nó vẫn hoạt động, linh hoạt và nhẹ nhàng, đánh dấu thời gian vĩnh cửu...'. Sau mỗi lần bom nổ, như từ thế giới cái chết trở về, có gương mặt tươi tắn của chị Thao 'Chị cười rạng rỡ, vết sẹo trên khuôn mặt, mảnh vỡ bay lên không trung...', còn với Phương Định, cái chết chỉ là một khái niệm 'mờ nhạt, không cụ thể'. Mặc dù tự nhắc nhở phải cẩn thận, nhưng không phải vì sợ cái chết, mà chỉ lo lắng nếu 'mảnh bom đâm vào cánh tay thì khá phiền phức'. Khi tưởng rằng Nho đã chết, mọi người lặng thinh với những cảm xúc trái ngược. Có người muốn hát, có người muốn khóc. Chị Thao muốn hát và chị đã hát, một bài hát có phần lạc lõng ('Đây Thăng Long, đây Đông Đô... Hà Nội'). Nhạc sai bét, giọng hát chưa hoàn hảo, nhưng tình cảm rất chân thành: đó là một khúc thánh ca. Còn người kia, thích hát, hát hay 'nhưng không muốn hát lúc này' vì những bài hành khúc của bộ đội hoặc quan họ mềm mại, nhưng với Phương Định, tất cả đều không đúng chỗ. Trước đau thương, như trước cái đẹp, cái cao cả, cái vĩnh cửu, chưa có bài hát nào diễn tả được.
Nghệ thuật đặc sắc của truyện ngắn này nằm ở cách xây dựng nhân vật và sự kết hợp giữa hai phong cách viết: tự sự và trữ tình.
Tác giả rất chú trọng vào việc xây dựng nhân vật với sự đa dạng rõ nét. Mỗi nhân vật đều mang những đặc điểm riêng biệt. Nho, vừa mộc mạc vừa thơ mộng. Không gì mộc mạc hơn, thậm chí vụng về hơn, khi trên chiếc gối nhỏ màu trắng, Nho thêu những bông hoa lỏng lẻo và sặc sỡ, với 'đường viền to như dây thừng', vì lý do giản dị 'A, cho nó nối !'. Có hai lần mô tả Nho dưới suối, cả hai đều mang vẻ đẹp riêng. Lần đầu: 'Tóc ướt. Nước đọng từng giọt trên trán và mũi'. Lần sau: 'quần áo ướt đẫm, ngồi đòi kẹo'. Hiện thực của nhân vật gần với mơ mộng, không liên quan đến căng thẳng chiến trường, mà thuộc về vĩnh cửu. Chị Thao thì giống như một hình ảnh phân thân. Một người sợ máu và vắt, nhắm mắt và tái mét khi thấy chúng, nhưng trong lúc 'có chuyện', khi Nho đang đội mũ sắt, chị Thao lại 'rút bánh bích quy từ túi và nhai thong thả'. Trước tình huống Nho có thể hy sinh, chị yêu cầu Định hát, nhưng 'chỉ có trời biết những tâm tư nào đang cuộn trào' trong đầu một người nghị lực như vậy.
Sự kết hợp giữa hai phong cách hiện thực và lãng mạn trong tâm hồn nhân vật nữ thể hiện như những trận mưa bất chợt, đến rồi đi, đầy bất ngờ. Giống như những vì sao và đốm sáng. Một mặt, chiến trường hiện thực và khắc nghiệt, 'ở đây là nơi tuổi trẻ của chúng tôi trưởng thành', nhưng nỗi nhớ lại là một hiện thực khác, hiện thực trong tâm hồn, 'không bao giờ chúng tôi quên Hà Nội'. Hai hiện thực này hòa quyện tạo nên một âm điệu lạ lẫm và cảm xúc, là một trong những thành công của tác giả.
Kết thúc câu chuyện đạt đến đỉnh cao của sự kết hợp này. Một trận mưa đá bất ngờ trở thành ký ức 'Nhưng tôi nhớ điều gì đó, có thể là mẹ tôi, cửa sổ, hoặc những ngôi sao lớn trên bầu trời thành phố'. Ký ức này kết nối quá khứ, hiện tại và hy vọng tương lai. Những ngôi sao trong câu chuyện cổ tích, về những miền đất kỳ diệu, trong bối cảnh chiến tranh, trở thành một truyền thuyết với sức mạnh kỳ diệu, dẫn dắt con người về phía ánh sáng. Hiện thực và lãng mạn, âm điệu trữ tình bay bổng tỏa sáng từ 'Những ngôi sao xa xôi'.
Cảm nhận của em về Những ngôi sao xa xôi được chọn lọc kỹ lưỡng - Mẫu 2
Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước khốc liệt, con đường Trường Sơn trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm và hy sinh. Tại đây, những câu chuyện kỳ diệu về các chiến sĩ anh hùng, những tài xế gan dạ, và sự hiên ngang đã được nhà thơ Phạm Tiến Duật ca ngợi trong bài thơ 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính'. Một phần của những câu chuyện đó là về các cô gái thanh niên xung phong, những người không chỉ dũng cảm trong chiến đấu mà còn giữ được sự trong sáng, mơ mộng và đáng yêu.
Tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi' của nhà văn Lê Mytour, ra đời năm 1971, là một bức chân dung sống động về tâm hồn của những thiếu nữ trẻ tuổi trong giai đoạn lịch sử đầy biến động và thử thách. Câu chuyện phản ánh sự kiên cường, dũng cảm và tinh thần lạc quan, tươi trẻ của thế hệ trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến đầy cam go.
Khi nhìn vào cuộc sống và công việc của ba cô gái, chúng ta cảm nhận được sự ấn tượng và cảm động. Họ là thành viên của một tổ trinh sát mặt đường, sống dưới lòng đất trong những hầm trú ẩn, nơi thường xuyên bị máy bay Mỹ tấn công dữ dội. Môi trường sống của họ hiện lên như một thế giới tan hoang, chỉ còn lại màu đỏ của đất bụi và cỏ cây bị cháy khô.
Công việc hàng ngày của họ càng làm nổi bật sự hiểm nguy và hy sinh. Họ phải hoàn thành nhiệm vụ giữa những trận chiến ác liệt, lao vào những khu vực đầy bom đạn để kiểm tra và xử lý bom mìn. Đây là công việc hàng ngày đối mặt với nguy cơ tử vong, nhưng với ba cô gái này, đó là phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Mỗi cô gái trong ba người đều sở hữu những phẩm chất đáng quý và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Phương Định có lẽ là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Với tinh thần mơ mộng và tình yêu quê hương sâu sắc, cô là hình mẫu mạnh mẽ của sự dũng cảm và trách nhiệm trong công việc. Dù đối diện với thử thách và nguy hiểm hàng ngày, cô vẫn giữ sự trong sáng và vui tươi, không bao giờ từ bỏ mơ mộng về một cuộc sống bình yên và tự do.
Khám phá thế giới nội tâm của Phương Định là một hành trình đầy cảm hứng. Tâm hồn trong sáng và niềm tin mạnh mẽ của cô không chỉ là nguồn động viên lớn lao cho những người xung quanh, mà còn là biểu tượng của sức mạnh và sự kiên cường trước mọi thử thách.
Nhìn lại hành trình của những cô gái trẻ trên tuyến đường Trường Sơn, ta không thể không cảm phục và kính trọng. Họ không chỉ là những chiến sĩ gan dạ mà còn là những người phụ nữ kiên cường và đầy lòng nhân ái. Họ như những ngôi sao sáng trong bầu trời chiến tranh u ám, đại diện cho tinh thần hy sinh và lòng yêu nước. Câu chuyện của họ, dù đã trở thành lịch sử, vẫn mãi vững bậc trong lòng người Việt Nam, là nguồn cảm hứng và tự hào cho các thế hệ sau này.
Cảm nghĩ của em về Những ngôi sao xa xôi chọn lọc hay nhất - Mẫu số 3
Trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ cứu nước, không thiếu những tác phẩm văn học đầy sinh động về những anh hùng trên chiến trường. Những người lính dũng cảm này luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên định trong cuộc chiến chống kẻ thù. Họ không chỉ là những chiến binh xuất sắc mà còn là những người trẻ trung, đầy sức sống và lạc quan, phản ánh bản chất của tuổi trẻ. Trong hàng ngàn câu chuyện đó, có một câu chuyện đặc biệt mà tôi rất ấn tượng, đó là hình ảnh của ba cô gái trẻ trong tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi'.
Ba cô gái Định, Nho và Thao làm việc tại tổ trinh sát trên tuyến đường Trường Sơn, nơi thường xuyên phải đối mặt với bom đạn và mưa gió. Họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những người bạn thân thiết, cùng chia sẻ mọi khó khăn và thử thách trong công việc. Những gian nan đó đã kết nối họ lại gần nhau hơn, làm cho tình đồng đội trở nên vững bậc hơn bao giờ hết. Công việc của họ đòi hỏi không chỉ kỹ năng mà còn lòng dũng cảm, khi hàng ngày phải đối mặt với nguy cơ bom mìn và thương tích.
Trong những hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, yếu tố quan trọng nhất là sự điềm tĩnh, trách nhiệm và không ngại khó khăn. Điều làm tôi cảm động và bất ngờ nhất là tinh thần lạc quan và hồn nhiên của ba cô gái này, không bị ảnh hưởng bởi sự khắc nghiệt của chiến tranh. Thao, người chị cả, luôn vui vẻ và nhiệt tình, thích hát và trêu đùa dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Nho, nhỏ nhắn nhưng đầy dũng cảm, yêu thích thêu thùa và kẹo, luôn mang lại sự ngọt ngào cho mọi người xung quanh. Còn Định, mặc dù đối diện với nguy hiểm mỗi ngày, vẫn giữ vững tinh thần mơ mộng và lòng yêu quê hương.
Cuộc sống của họ không chỉ đầy những trận chiến khốc liệt mà còn lấp lánh những khoảnh khắc hồn nhiên và vui vẻ. Đặc biệt, tôi bị ấn tượng sâu sắc với Định, cô gái sở hữu tâm hồn nhạy cảm và đầy cảm xúc. Mặc dù luôn đối mặt với hiểm nguy, cô vẫn giữ vững niềm tin và sự ngây thơ của tuổi trẻ. Những câu chuyện như vậy không chỉ khiến chúng ta xúc động mà còn giúp chúng ta ghi nhớ mãi những anh hùng âm thầm trên chiến trường. Đây chính là giá trị vĩnh cửu của tác phẩm 'Những ngôi sao xa xôi'.