Từng có những bước chập chững vào thế giới công việc khi vẫn còn là sinh viên. Nhưng đó chỉ là những công việc tạm thời. Các công ty mà tôi từng làm khi mới ra trường đều là những doanh nghiệp nhỏ nhỏ, thậm chí là gia đình. Vì thế, không có nhiều yêu cầu về phong cách làm việc hay trang phục. Khi chuyển sang làm việc tại công ty Nhật, tôi mới cảm nhận được sự khác biệt lớn lao của môi trường công sở.
Ngày đầu tiên bước chân vào công ty lớn, tôi thực sự rất hồi hộp. Tôi diện chiếc áo màu vàng sáng pha cùng chân váy trắng với hoa văn đen. Khi mở tủ giày, tôi nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định chọn đôi dép xỏ ngón màu đỏ mận, được mẹ tôi tặng. Mặc dù size lớn hơn chân tôi đến hai cỡ, nhưng chúng thực sự thoải mái như đi chơi biển.
Tôi bước ra khỏi nhà với niềm hứng khởi lẫn lo lắng trên con đường tới công ty.
Quy định của công ty là mỗi buổi sáng, mọi phòng ban sẽ tụ tập trước bàn làm việc của sếp để họp. Buổi họp ngắn gọn nhưng đủ để mọi người trong phòng biết lịch trình và kế hoạch làm việc của mình. Trong lúc họp, tôi nhận ra rằng các nữ đồng nghiệp thường mang giày bít mũi, còn nam đồng nghiệp thì thường đi giày tây. Tất cả đều ăn mặc lịch sự và nhã nhặn. Tôi tự nhận thấy mình nổi bật hơn trong ngày đó.
Sau ngày đó, tôi không còn mặc đôi dép màu đỏ mận mà mẹ tôi tặng nữa. Mặc dù không có quy định cụ thể về trang phục, nhưng tôi cảm thấy cần phải chu đáo và lịch sự giống như các đồng nghiệp khác trong công ty để không bị lạc lõng.
Ngày đầu tiên làm việc, nhiệm vụ của tôi là đọc qua 2-3 cuốn truyện tranh dựa trên các câu chuyện về bán hàng, cuộc sống văn phòng ở Nhật. Sếp chỉ đơn giản nhất là ngồi đọc và hiểu nội dung, không cần phải làm gì nhiều. Đó là những truyện tranh giống như Doraemon.
Sau hai tiếng sáng, tôi đọc truyện mà không hiểu gì cả. Đọc đi đọc lại vẫn không hiểu được. Tôi bắt đầu nghĩ, liệu các truyện tranh liên quan đến công việc có phải là bí ẩn như vậy không.
Rồi tôi quay sang hỏi chị đồng nghiệp bên cạnh, thì mới phát hiện ra rằng tôi đã đọc sách ngược. Các cuốn sách này phải bắt đầu từ trang cuối. Chị đồng nghiệp an ủi rằng: 'Có lẽ em ít đọc truyện tranh đấy, đó là điều bình thường'. May mắn là tôi dám hỏi chị, không thì ngày đầu tiên làm việc đã gặp rắc rối.
Sau vài ngày học về sản phẩm, tôi bắt đầu được giao việc. Việc đầu tiên là gửi tài liệu sản phẩm mới cho các phòng ban và đại lý.
Sếp Nhật của tôi viết rất chi tiết từng dòng: tên người nhận, phòng ban, số lượng, thời hạn cần hoàn thành và cách gửi. Với tờ giấy giao việc chăm chỉ như vậy, không có lý do gì để tôi trì hoãn.
Tôi hoàn thành công việc trước thời gian yêu cầu từ sếp. Sau đó, tôi dự định nghỉ ngơi và thư giãn một chút trước khi tiếp tục khám phá thêm nhiều điều khác nữa.
Hàng ngày, tôi thường trò chuyện qua Yahoo với bạn bè vài lượt. Nhưng từ khi bắt đầu làm việc ở công ty mới, tôi chưa dám mở Yahoo để chat. Ngày đó, khi mọi người trong phòng đi công tác và sếp Nhật đang họp, tôi nhanh chóng mở Yahoo lên.
Khi mới mở lên, tôi liền thấy bài đăng mới trên Blog của một người bạn. Tôi đọc nửa đầu bài viết thì bị gián đoạn bởi một giọng nói ấm áp: “Phuong san, have you delivered the document to other departments and dealers?” (Phương đã chuyển tài liệu cho các phòng ban và đại lý rồi chứ?). Tôi quay đầu nhìn sang trái và thấy sếp đứng ngay bên cạnh.
Màn hình máy tính lúc đó đang hiển thị màu hồng rực rỡ, với hoa văn tươi sáng. Tôi bị phát hiện làm việc riêng trong giờ ngay trong tuần làm việc đầu tiên.
Sau hai tháng thử việc, sếp đánh giá rằng tôi đã làm việc rất tốt. Nhưng cuối bản đánh giá, sếp nhấn mạnh rằng sẽ rất tuyệt vời nếu tôi tập trung hơn nữa trong công việc. Điều này liên quan đến việc sếp bắt gặp tôi đọc Blog.
Sếp chỉ nhắc vậy thôi, nhưng khi sếp chuẩn bị về nước, sếp kể ai làm gì sếp đều biết hết nhưng sếp không nói, miễn là mọi người hoàn thành công việc là được.
Lần đầu làm việc trong công ty, tôi cảm thấy rất bỡ ngỡ. Tôi không biết sử dụng các dụng cụ như đục lỗ, kẹp file lưu trữ hồ sơ, máy in, máy fax….Tất cả các thiết bị văn phòng đều làm tôi bối rối. Tôi cảm thấy lúng túng trong việc viết công văn và bảng biểu. Tôi còn mơ hồ về quy định và quy trình ký tài liệu qua các phòng ban.
Mình là một tờ giấy trắng chưa được nhuộm màu bởi công việc văn phòng. Nhưng màu sắc nhanh chóng xuất hiện khi mình không biết điểm nào, thì nhờ anh chị đi trước để làm theo.
Mọi thứ đều có lần đầu tiên, nên nếu mình mắc lỗi, không ai cười chê mình cả. Quan trọng là phải dám hỏi khi chưa hiểu hoặc không biết làm. Nếu không thể hỏi người này, hãy đi hỏi người khác. Hơn nữa, hãy chăm chỉ quan sát xung quanh để nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.
Mọi người có thể kể về lần đầu tiên họ bước vào công việc văn phòng được không?
P/s: Tất cả những gì mình viết đều dựa trên trải nghiệm cá nhân và những câu chuyện mà mình nghe được từ những người xung quanh. Đôi khi, mình sẽ thay đổi một ít chi tiết để bảo vệ quyền riêng tư, nhưng cốt truyện vẫn là sự thật. Mục đích của mỗi bài viết là chia sẻ kiến thức hữu ích, không phải chỉ trích hoặc phê phán ai.
Tác giả: Lê Phương (Phương Muses)