1. Để tồn tại, chúng ta phải sống song song giữa hai thế giới: thế giới hiện tại mà chúng ta đang trải qua và thế giới mà chúng ta không thể có được, nhưng lẽ ra nên có. Cái chết không bao giờ kết thúc, sự ra đi không bao giờ biến mất, và việc từ bỏ không bao giờ đồng nghĩa với việc chấp nhận.
Cuộc sống của chúng ta là sự kết hợp của những mất mát: mất điều chưa từng có, mất điều không nên mất, và mất điều không thể thay thế.
Do đó, có những người sống trong quá khứ, ghi dấu mỗi sự mất mát và ra đi, và không thể quay về. Còn có những người, hiện tại của họ chỉ là sự tiếp diễn của quá khứ chưa được hoàn thành hoặc lời nguyện cầu cho những điều tưởng chừng có thể đến trong tương lai.
2. Nhờ sự lan truyền của các trang mạng xã hội như Facebook, Instagram, Kenh14..., chúng ta biết được nhiều về những cuộc sống lý tưởng bên ngoài (yêu người đẹp, đi nghỉ dưỡng 5 sao, sở hữu hàng hiệu...). Nhưng liệu việc biết nhiều hơn về những cuộc sống hạnh phúc có khiến bạn cảm thấy tồi tệ hơn về cuộc sống của mình? Con người không ngừng chuyển đổi, vì những kỳ vọng của họ luôn thay đổi. Ai cũng sẽ có lúc 'đam mê' và 'điên loạn'. Không ai thay đổi chúng ta nhiều hơn người khác: Hành động của chúng ta luôn đi đôi với việc làm cho ai, bạn muốn ai chứng kiến điều đó?
Nhờ vào sự lan truyền của tư duy tự giúp, người hiện đại ngày nay cảm thấy mình đang sống dưới tiềm năng, dưới những gì họ có thể, dưới những kỳ vọng của tuổi trẻ họ đã từng mong ước. Họ không chỉ cảm thấy thiếu, mà còn cảm thấy tội lỗi về những thiếu sót của mình. Giấc mơ của ai đè nát cuộc sống của ai.
Câu hỏi đau đầu họ là: 'Sống sao để vừa có cảm giác tiến bộ mỗi ngày, nhưng không cảm thấy bị hạ thấp bởi những tiêu chuẩn phi thường mà mình tự đặt ra'. Để không hối tiếc phải chăng tốt hơn là không sống, bởi 'có hạnh phúc nào không đau lòng?'. Tiếc nuối đã làm gì cho bạn, mà bạn lại coi nó như vậy?
3. Lãng phí trở thành nỗi sợ mới, khi bạn không chỉ sợ lãng phí thức ăn, tình cảm... mà còn sợ lãng phí cuộc đời. Bị thúc giục phải sống để đạt được, sống để hoàn thành, sống 'đầy đủ', chúng ta sợ rằng mình đã lãng phí, nhưng lại không biết mình đã bỏ lỡ điều gì?
'Cuộc đời ta bỏ lỡ' như những cánh cửa mở ra: bạn đưa đầu ra ngoài cửa sổ để hít một hơi thở tươi mới mỗi khi căn phòng hiện tại trở nên chật chội. Chính nhờ khả năng thoát ra khỏi hiện thực mà con người có thể sống và chấp nhận nó.
Không có thất bại, không có động lực, và cuộc sống trở nên nhạt nhẽo. Thất bại làm nên cuộc sống và thay đổi cuộc sống.