blogradio.vn - Khi nhớ về những kỷ niệm ấy, về những chiều buồn, hoàng hôn phai dần sau những hàng tre già cối, hàng tre già như những cái lược chải mây một nửa bầu trời một nửa làm cho ánh chiều tà buông mình. Ba ngồi dưới hiên nhà, kẹp cây đàn guitar cũ mèm, từng nốt nhạc trôi dạt trong không khí mà không một tiếng hát vang lên.
Dù thời gian trôi đi, ký ức về ba vẫn mãi sống trong nó. Đôi khi, nó cũng ngồi đàn nhưng không thể so sánh với ba, và nỗi nhớ về ba dường như chưa từng phai nhạt trong tâm trí của nó.
Nó ngồi trước hiên, nghe tiếng loa rè rè mà ba mới sửa vài hôm trước phát ra bài hát yêu thích,... Mỗi khi, ba thường rút cây đàn guitar cổ điển ra, vừa đệm vừa hát, như một nhạc sĩ dân tộc thực thụ. Dù cuộc sống ngày nay đã hiện đại lắm, có thể kết nối bluetooth để phát nhạc cả đêm đến tận mùng ba mươi tết, nhưng ba ít khi nghe nhạc theo cách đó!
Khi nhớ về những kỷ niệm ấy, về những chiều buồn, hoàng hôn phai dần sau những hàng tre già cối, hàng tre già như những cái lược chải mây một nửa bầu trời một nửa làm cho ánh chiều tà buông mình. Ba ngồi dưới hiên nhà, kẹp cây đàn guitar cũ mèm, từng nốt nhạc trôi dạt trong không khí mà không một tiếng hát vang lên.
Nó thường có những buổi chiều đầy cảm xúc, những lúc lòng lâng lâng, nhưng cũng trôi tuột điều gì đó, cần những giai điệu để cảm thấy phấn khích hơn.
Buổi Tối Của Ba
Trong những buổi chiều tối, ba thường ngồi trước hiên, ôm cây guitar lục lọi từng hợp âm cũ, mới, xen kẽ nhau, lan tỏa ra những giai điệu mê đắm, cho đến khi bóng tối buông xuống. Trước cây đàn, giống như những người yêu âm nhạc, ba thỉnh thoảng nhấp nhô một vài giai điệu mà tụi nó không hiểu rõ, với sự pha trộn bass giữa slow fox - valse, đôi khi là hai giai điệu đan xen rồi rời xa nhau mà ba thường gọi là bolero cổ.
Nó ngồi bên cạnh, nhìn tấm lưng rộng của ba, đôi khi ba mặc áo lỗ, đôi khi là áo cũ mèm, bẩn bẩn, vẫn kiên trì mặc. Chiếc lá mướp kề cạnh với bầu trời tối tăm... Tụi nó nghe từng giai điệu buồn kia tới giai điệu sầu nao này.
Nhớ về những thời gian ấy, ba chơi toàn những nốt khó khăn, capo thời đó là gì so với đôi bàn tay mạnh mẽ, linh hoạt? Ba nói đó là fa trưởng, nhưng thực sự là 'rừng'. Rồi sau đó, ba phô phang những hợp âm 'rừng' lên đầu. Rê nhấp, phẩy quạt, ánh mắt sáng lên như điên đảo.
Khi ấy, âm nhạc là để giải tỏa những ngày xa nhà, không cần kỹ thuật hoặc chính xác, chỉ cần nắm bắt được những nốt đầu tiên, hát theo âm thanh gốc là đủ. Cây đàn đầu tiên của ba, món quà quý giá nhất từ sư đoàn, dành tặng ba khi ba tròn hai mươi bốn tuổi.
Ba thường tranh thủ dậy sớm tập guitar, khi có liên hoan ở trại, ba chơi đệm cho mọi người hát, và cả đêm liên hoan trại, không hết củi thì lại chặt thêm, không hết bài hát thì lại bắt đầu từ đầu. Ba kể về những lần bị sư đoàn kiểm tra bất chợt, và anh dũng - trung đoàn trưởng lại bị mắng té tát: 'anh làm thủ trưởng mà anh chẳng quản lí được lính láng hử, hử, thế mà anh cứ đòi đi b'lao làm kiểm lâm trưởng trên đấy hử'. Vài lần như vậy, anh em lại bị phạt, ôm lỉnh khỉnh đồ đứng giữa cái rét của rừng mù sương đến sáng mới được vào phòng.
'Chân lý là của mọi người,
Không chấp nhận sống cuộc sống hẹp hòi,
Xin hát về những người bạn của tôi, những người sống vì tất cả mọi người,
Ngày đêm canh giữ đất trời, rạng rỡ như bông mai nở,… mùa xuân'
Bất ngờ nước mắt rơi, giọng hát của ba cũng nghẹn ngào, không thể hiểu rõ lời, hợp âm đô thứ kết thúc bài hát, tan vào đêm tối chỉ để lại một vết sẹo trong ký ức của ba.
Cây đàn được treo lên, sợi dây treo được làm từ dây rút quần lỏng lẻo đi qua đầu cần đàn rồi buộc lại, treo lung lay dưới cây đinh sắt hoen gỉ.
Trong một góc nhỏ của nhà, mỗi khi bình minh len lỏi, cây guitar bị mòn phím lại được lấy xuống, chiếc khăn lụa mỏng lau đi lớp bụi trên thân, bụi trên dây đàn... Lại ấy!... Chiều nay dường như ba lại ôm nó, kể những câu chuyện về cuộc sống của lính khi trở về từ chiến trường để mà nghe.