Một ít kỷ niệm về những buổi trưa
Góc Nhìn Từ Quá Khứ
Sáng Nay Với Một Bát Canh Gà và Củ Cải Đỏ
Nhớ Lại Kỷ Niệm Ở Công Ty Đầu Tiên
Kỉ Niệm Ăn Trưa Ở Công Ty Mới
Sau khi rời Phú Nhuận, tôi chuyển sang làm việc tại khu chợ Thái Bình. Khi đó, chúng tôi có hai lựa chọn cho bữa trưa: một quán cơm bụi ở đường Nam Quốc Cang và một quán khác cũng ở cùng con đường nhưng ở đầu đường. Quán cơm bụi đông đúc nhưng thoáng đãng với nhiều cây xanh. Đồ ăn ở đây thường phải nói là bình thường. Thỉnh thoảng, khi ăn thịt kho, tôi thường thêm chuối xắt nhỏ vào cơm. Một anh trưởng nhóm (sau này trở thành sếp của tôi ở một công ty khác), cười và nói: 'Thằng này dân miền Tây giống tôi'. Quán cơm khác mà chúng tôi thường gọi là quán cơm Soya. Ngoài việc bán cơm trưa, quán chủ yếu kinh doanh sữa đậu nành, thậm chí còn có máy móc để làm sữa đậu cho khách. Cơm ở đây khá ngon nhưng thời gian chờ đợi hơi lâu dù quán không quá đông đúc, giá cũng cao hơn một chút so với quán cơm bụi, nhưng mọi người đều được tặng một ly đậu nành lạnh miễn phí khi vào quán. Sau đó, công ty chuyển văn phòng đến ngã tư Võ Văn Tần và Cách Mạng Tháng Tám. Ở đây, mọi thứ đều đắt đỏ, những thứ không đắt đỏ thì chất lượng lại không tốt. Đó là thời điểm tôi quay trở lại việc mua xôi ở dốc cầu Chử Y để mang đi làm. Tất nhiên, cũng có một quán khá ổn nằm trong một hẻm ở Võ Văn Tần, nhưng thường xuyên đông khách và hay hết hàng. Tôi nhớ có một lần, một người bạn bị ốm nặng nhưng vẫn phải làm việc vì công việc lúc đó quá gấp. Tôi quyết định nhường phần cơm duy nhất cho anh ta và mua một lon bò húc. Anh ta hỏi giá bò húc, tôi đáp: 'Khỏi cần biết'. Tôi nhớ rằng anh ta cảm kích lắm. Nói về chuyện đắt đỏ, gần công ty tôi có một quán cơm mà nhiều người 'dính chưởng'. Quán đó tên là cơm Bà Béo, bán cơm bụi, đồ ăn khá ổn nhưng giá lại rất cao. Thời tôi làm việc, một phần cơm bình thường có giá từ bốn mươi đến năm mươi ngàn, bây giờ thì nghe nói đã tăng lên từ bảy mươi đến một trăm đồng. Tôi vẫn nhớ có một lần có khách từ công ty mẹ ở Hoa Lục đến, một chị hỏi giám đốc tiếp thị rằng nên đưa họ đi đâu ăn trưa. Tôi nhớ giám đốc suy tư một chút rồi nói: 'Đưa họ đến Bà Béo đi'. Lúc đó, tôi đã kìm nén không cười phát ra. Chị kia cũng thể hiện sự ngạc nhiên nhưng sau đó cũng như tôi, cô ấy kìm nén cười và gật đầu. Giám đốc thì không hề có vẻ gì là đùa cợt hoặc nghiêm túc. Chỉ là một câu trả lời rất bình thường từ anh ấy, như kiểu khi có người hỏi, anh ấy suy nghĩ và trả lời.