Bài Văn Nhân Ngày 20-11 - Những Kỉ Niệm Gần Gũi với Thầy, Cô
Những Kỷ Niệm Đặc Biệt Ngày 20-11
Kỉ Niệm Ngọt Ngào với Thầy, Cô Giáo - Mẫu 1
Một Kỷ Niệm Đáng Nhớ với Thầy, Cô Giáo
Cảm Ơn Thầy, Cô Giáo
Những Hành Động Tận Tình của Cô Giáo
Sau khi ra viện, mặc dù vẫn chưa khỏe hoàn toàn để trở lại học ngay, nhưng mỗi buổi trưa sau khi đi dạy về, cô vẫn ghé thăm tôi, mang theo hoa quả, bánh trái mà tôi thích ăn, mong tôi sẽ nhanh khỏe, tiếp tục đến trường. Cô chăm sóc tận tụy, giảng lại những bài học tôi đã bỏ lỡ và không ngừng truyền đạt những bài học về lòng nhân ái. Dù giờ đây cô không còn ở bên cạnh tôi, vì cô đã chuyển về Nam sinh sống cùng gia đình, nhưng tôi vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô và gia đình. Trái tim tôi luôn khắc sâu những khoảnh khắc và tình cảm mà cô dành cho tôi trong suốt thời gian học. Tình thương đó là nguồn động viên, là động lực thúc đẩy tôi mạnh mẽ, luôn cố gắng nỗ lực hết mình trong học tập và cuộc sống; luôn biết trân trọng những giá trị gần gũi và bền vững như gia đình, thầy cô, bạn bè, quê hương, và đất nước bằng tình yêu thương, sự chia sẻ và lòng biết ơn sâu sắc đối với họ. Nhân ngày 20 - 11, tôi gửi lời tri ân đến cô - người mẹ thứ hai của cuộc đời tôi: 'Con chúc mẹ và gia đình luôn hạnh phúc, bình an...'
Dàn Ý Nhân Ngày 20 - 11, Kể về Kỉ Niệm với Thầy, Cô Giáo Cũ
1. Khởi Đầu:
- Bầu không khí của ngày 20 - 11 tại trường lớp và xã hội.
- Nhớ về thầy cô giáo và những kỷ niệm đáng nhớ cùng họ.
2. Nội Dung Chính:
- Giới thiệu về kỷ niệm đặc biệt.
+ Kể về một kỉ niệm, có thể là buồn hay vui, xảy ra trong tình huống nào và vào thời gian nào?
- Miêu tả lại tình huống, sự kiện trong câu chuyện (kết hợp phân tích và miêu tả tâm trạng):
+ Kỷ niệm đó có liên quan đến thầy (cô) giáo nào không?
+ Thầy (cô) giáo đó được mô tả như thế nào?
+ Hình dáng, tính cách, công việc hàng ngày của thầy (cô) giáo.
+ Tình cảm và thái độ của học sinh đối với thầy (cô) giáo.
- Tiến triển của câu chuyện:
+ Câu chuyện bắt đầu như thế nào và phát triển ra sao? Điểm cao trào của câu chuyện là gì?...
+ Tâm trạng, thái độ, cách hành xử của thầy (cô) và những người tham gia, những người chứng kiến sự việc.
- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy ngẫm sau câu chuyện: Câu chuyện đã đem lại cho tôi những ý thức sâu sắc về tình cảm, tâm hồn; về lòng biết ơn, lòng kính trọng, và tình yêu thương đối với thầy (cô).
3. Kết luận:
- Câu chuyện là một kỷ niệm, là một bài học đẹp và đáng nhớ trong cuộc hành trình vào đời của tuổi học trò.
Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ – mẫu 2
Thời kỳ học sinh, thời kỳ tươi đẹp và trong sáng nhất. Chúng ta được sống vui vẻ, học tập, và trong những khoảnh khắc đó, cũng chứa đựng bao kỷ niệm đẹp với thầy cô và bạn bè. Trong dãy kỷ niệm đó, kỷ niệm với cô Trang là điều không thể nào quên, lòng tận tụy của cô dành cho tôi đã in sâu vào trái tim tôi.
Nhớ lại, đó là thời điểm giữa học kỳ I của năm lớp tám, thầy chủ nhiệm của chúng tôi quyết định nghỉ việc và chuyển đến Sài Gòn sinh sống cùng gia đình. Sự ra đi của thầy là nỗi buồn lớn nhất với chúng tôi, vì thầy không chỉ hóm hỉnh mà còn rất tận tâm, quan tâm đến học sinh. Mọi người đều tiếc nuối khi chia tay thầy.
Sau khi thầy chuyển công tác, chúng tôi lo lắng về việc ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Mọi dự đoán của chúng tôi đều sai lầm, và giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi hoàn toàn xa lạ với chúng tôi.
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô giáo mới đã đến và làm quen với cả lớp. Cô có vẻ ngoại hình rất ưa nhìn, khuôn mặt thanh tú, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, lượn sóng. Giọng cô âm vang và có uy lực. Cô tự giới thiệu là cô Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp của chúng tôi trong hai năm học tiếp theo.
Trong tiết học đầu tiên với cô, chúng tôi đã làm mọi trò để cô không thể dạy học. Nhưng sau một biến cố nào đó, tất cả suy nghĩ của chúng tôi đã thay đổi.
Sáng hôm đó, sau khi tập thể dục, tôi bỗng cảm thấy choáng váng và gục xuống bàn. Cô đã nhanh chóng đến và chăm sóc tôi, thể hiện sự quan tâm và trách nhiệm đáng kinh ngạc.
Giờ tôi đã học lớp 9 và không còn nhiều thời gian được học với cô. Tôi quyết tâm học tốt để không làm thất vọng cô. Cô sẽ luôn là một kỷ niệm đẹp, một tấm gương kiên trì và bền bỉ.
Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ – mẫu 3
Tôi 14 tuổi. Dù tuổi này chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ nữa. Tôi hiểu được điều đúng sai, biết khóc khi buồn và biết cười khi thấy người khác vui. Tôi biết cúi xuống nhặt mảnh chai dưới đường để bảo vệ chân mình và của người khác đi sau. Và tôi biết biết ơn những người đã giúp đỡ tôi. Tất cả những điều đó đều là nhờ thầy dạy dỗ.
Mỗi buổi sớm mai, tôi thường thấy thầy đi dạy qua nhà tôi. Những ký ức ấy vẫn luôn sống động trong tôi. Nhưng hôm nay lại có sự khác biệt. Tôi nghe thấy một đoạn quảng cáo:
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng
Là gì? Em biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi.
Câu hát này, tại sao lại quen quen? Tôi cố gắng tìm những mảng ký ức, tìm hiểu về câu hát đó.
A! Phải rồi! Đây là nó!
Thầy của tôi vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này. Thầy thường nói với chúng tôi rằng thích bài hát này vì ý nghĩa của nó. Thầy dạy rằng sống trên thế giới này, cần giữ lại những điều tốt đẹp, quên đi những điều không đáng nhớ. Đặc biệt, cần biết tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Giống như để gió cuốn đi.
Thế đấy! Thầy đã dạy chúng tôi phải sống như vậy! Nhưng, lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ lớp 4, chỉ biết nghe theo mà thôi.
Khi bạn bảo tôi kể về kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo, thật khó mà liệt kê hết! Chính thầy cũng là một kỉ niệm đáng nhớ với tôi rồi!
Tôi luôn tiếc nuối về thời gian học với thầy, quá ngắn ngủi. Tôi cảm thấy tiếc vì chưa làm được điều gì cho thầy. Thầy dạy chúng tôi rất chu đáo, chia sẻ những mẹo làm toán nhanh và cách viết văn đúng yêu cầu. Thầy còn kể truyện cười để chúng tôi giải tỏa mệt mỏi. Học với thầy, chúng tôi luôn cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Nhà thầy cách trường hơn 20 cây số, nhưng dù nắng hay mưa, thầy luôn đến lớp đúng giờ. Thầy mang đến cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Thầy như là cơn gió mới thổi vào tâm hồn chúng tôi. Thầy như tia nắng ban mai, sưởi ấm ước mơ và hoài bão của chúng tôi.
Thầy thường nói: “Nếu chỉ được đi trên con đường đầy hoa một lần, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Giờ thì tôi hiểu ý thầy rồi. Thầy không có con riêng, nhưng thầy xem chúng tôi như con của mình. Thầy đối xử với tôi rất tốt. Vì vậy, chúng tôi luôn cố gắng làm thầy vui, như con báo hiếu với cha mẹ.
Thầy và chúng tôi đã gắn bó với nhau. Nhưng rồi, giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe tin đó, chúng tôi như không tin vào tai mình. Chúng tôi đã khóc nhiều lắm. Thầy dặn chúng tôi phải ngoan, chăm chỉ học hành và nắm bắt cơ hội. Chúng tôi đã khóc rất nhiều, vì thầy sắp xa chúng tôi rồi!
Nhưng không phải vậy, thầy vẫn luôn là người thầy đặc biệt với chúng tôi. Mỗi sáng thức dậy, tôi không quên chào thầy. Đặc biệt, thầy vẫn nhận ra tôi và cười với tôi. Tôi tự hào vì vẫn tuân theo lời dạy của thầy: Tôn trọng thầy cô, biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Hạnh phúc biết bao, khi lớp 7, truyện của tôi về thầy đã nhận giải ba. Thầy ơi, con đã viết về thầy và nhận giải ba đấy!
Đã hơn 4 năm nhưng tôi vẫn không quên thầy. Bởi thầy là một kỷ niệm không thể nào phai mờ trong tâm trí tôi. Dù thầy đã xa, nhưng những bài học mà thầy dạy vẫn còn đọng mãi trong lòng tôi. Hôm nay là ngày 26/11, tôi vẫn nhớ và chúc thầy mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc thầy thành công trong sự nghiệp truyền đạt tri thức cho thế hệ trẻ. Hãy chờ xem, thầy sẽ ngạc nhiên với những ước mơ tương lai của tôi!
Nhân dịp ngày 20-11, tôi muốn kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy, người cô giáo quý giá của tôi – mẫu 4
Trong cuộc đời mỗi người, luôn có những kí ức đáng nhớ, những kí ức mà ta muốn giữ mãi và không bao giờ quên. Với tôi, kỷ niệm về thời học trò trong những năm cấp hai là điều tôi không thể nào quên được. Mỗi năm học qua, tôi lại gặp thêm những người thầy, người cô để khắc sâu trong trái tim mình. Và năm nay cũng vậy, chỉ trong thời gian ngắn, người cô giáo dạy văn của tôi đã để lại nhiều ấn tượng đẹp trong tôi.
Có lẽ mọi người cảm thấy lạ khi tôi, một học sinh lớp chín, lại viết về người cô giáo đang dạy mình trong năm học này? Có thể với những người khác, cô chỉ mới đến lớp trong hai tháng. Nhưng đối với tôi, cô đã là một phần của cuộc sống hơn sáu tháng nay.
Cô đã làm giáo viên văn của tôi suốt ba tháng hè vừa qua. Và đó là thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là người rất tận tụy, giảng dạy chu đáo cho học sinh. Khi cô dạy bài, giọng nói ấm áp và truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi. Cô giải thích và phân tích từng chi tiết nhỏ của bài học, giúp chúng tôi hiểu sâu hơn và tạo ra những đoạn văn ý nghĩa. Nhờ cô mà chúng tôi hiểu sâu hơn về nàng Kiều và Vũ Nương. Tiết Văn trở nên thú vị và ý nghĩa hơn bao giờ hết. Chắc có lẽ vì điều đó mà cô luôn được học sinh yêu mến.
Vào năm học, tôi rất vui khi cô làm chủ nhiệm lớp. Trong vai trò đó, cô trở nên nghiêm túc hơn. Khi lớp đạt thành tích tốt, cô khen ngợi và khuyến khích. Mỗi khi lớp không đạt được, cô đều nhắc nhở và động viên chúng tôi. Tôi hiểu được sự vất vả của việc làm chủ nhiệm từ mẹ tôi, cũng là một giáo viên. Tôi hứa sẽ giúp lớp đạt được thành tích cao hơn. Tiết chủ nhiệm không còn là gánh nặng mà lại là cơ hội để học hỏi và rèn luyện. Một lần nữa, tôi sẽ cố gắng hơn để không làm thất vọng cô.
Trong lớp của chúng tôi, có một bạn với hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Chúng tôi đã tổ chức sinh nhật cho bạn ấy, nhưng lại có bạn phản đối rằng tại sao chỉ có sinh nhật của bạn ấy được tổ chức mà không phải của tất cả. Cô giáo đã nhắc nhở rằng dù chỉ là một chút nhỏ nhưng cũng đủ để làm bạn cảm thấy vui vẻ. Những lời này đã khiến cô giáo không kìm được nước mắt. Chúng tôi hiểu rằng sự sẻ chia và tình bạn là quan trọng như thế nào.
Bài văn của tôi không hoàn hảo nhưng được viết từ tấm lòng yêu thương và tôn trọng đối với cô giáo. Tôi không đề cập đến tên cô giáo vì tôi tin rằng mỗi người đều có những ký ức về thầy cô của mình.
Sáu tháng qua, cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cô là nguồn cảm hứng và người mẹ thứ hai của tôi trong giáo dục. Tôi biết ơn cô vì những gì cô đã làm và tôi sẽ cố gắng để thành công trong cuộc sống.
Trong dịp 20-11 này, tôi muốn chia sẻ một kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo trong quá khứ.
Những cơn gió hè đưa những cánh hoa giấy mỏng manh bay. Đó là lúc tôi nhớ về cô giáo trẻ tuổi, dịu dàng, và nhiệt huyết như hoa ấy. Ký ức về cô giáo đã in sâu trong tâm trí tôi.
Kí ức đưa tôi trở lại những ngày học tiểu học. Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo. May mắn thay, có một trường học đã mở ra. Tôi là một học sinh nghịch ngợm nhưng cũng học hành chăm chỉ.
- Em học sinh! Em dừng lại ngay! Em nghe thấy tiếng trống báo hiệu vào giờ học rồi chứ? Tại sao lại chạy nhảy trong lớp như thế? - Tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc bắt tôi dừng lại trong tình huống trêu chọc bạn bè.
Tôi quay đầu lại và nhận ra đó là giáo viên mới.
- Em về chỗ ngồi ngay! Lớp ổn định trật tự!- Trong lúc tôi còn thờ ơ, cô giáo đã nói mạnh mẽ và bước vào lớp.
Tôi vội vã đi vào chỗ ngồi, trong lòng nghĩ rằng “Chắc là giáo viên chủ nhiệm mới đây”.
- Xin chào các em! Tôi là Hoàng My, giáo viên mới được chuyển đến trường và sẽ làm giáo viên chủ nhiệm cho lớp chúng ta! Mong chúng ta sẽ có một năm học thú vị và đạt được nhiều thành công! Bây giờ, tôi muốn làm quen với cả lớp. Các em hãy đứng lên và tự giới thiệu về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới nói với sự vui vẻ.
Dường như mọi người trong lớp đều rất hào hứng với cô giáo mới. Tất cả đều tự giới thiệu một cách nhiệt tình. Khi đến lượt của tôi, tôi quyết định không đứng lên. Cô giáo thấy hoạt động làm quen đang diễn ra náo nhiệt, nhưng bất ngờ bị ngưng lại khi cô đến gần chỗ ngồi của tôi. Cô nói:
- Hoàng Mai! Em không muốn giới thiệu về bản thân sao?
Tôi hơi bất ngờ khi cô giáo mới đã biết tên của mình sau khi mới chuyển đến trường. Tuy nhiên, tôi mau chóng bình tĩnh lại, điều đó cũng dễ hiểu với những thành tích của tôi trong suốt bốn năm qua.
Mặc dù không muốn, nhưng tôi vẫn chậm rãi đứng dậy:
- Thưa cô, như đã biết, em là Hoàng Mai. Em xin phép!
Cô gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng rồi chỉ tôi ngồi xuống. Buổi học đầu tiên kết thúc trong niềm vui của bạn bè tôi với sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm mới mà họ gọi là “cực kỳ tâm lý”. Còn đối với tôi, không có gì đáng mừng như thế.
Trong những ngày tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục là đứa học trò nghịch ngợm và không chịu nghe lời. Mặc dù kết quả học tập của tôi không tốt, nhưng cô giáo chủ nhiệm của tôi vẫn không bao giờ coi tôi là một học sinh cá biệt.
Năm học tiếp theo, nhờ sự hướng dẫn của cô My, lớp tôi đã có những tiến bộ đáng kể. Tuy nhiên, tôi vẫn là một đứa ham chơi và ảnh hưởng đến việc học của lớp. Một ngày sau kỳ thi, khi tôi quên đồ trong ngăn bàn, tôi đã chứng kiến cuộc trò chuyện giữa cô giáo chủ nhiệm và hiệu trưởng. Điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng và không còn muốn chơi bời như trước.
Trong những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu chú ý đến cô giáo chủ nhiệm của mình hơn. Tôi nhận ra sự thay đổi trong ngoại hình và hành vi của cô. Tôi cảm thấy đau lòng khi thấy cô đối diện với những vấn đề khó khăn. Từ đó, tôi quyết tâm học hành hơn và không phạm luật trường nữa.
Ngày thi chuyển cấp đến, chúng tôi đều mong muốn có kết quả tốt đẹp. Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã động viên khích lệ từng học sinh trước giờ thi. Khi đến lượt của tôi, cô nhẹ nhàng xoa đầu và nói:
- Cô tin Hoàng Mai sẽ thành công!
Một cảm xúc nghẹn ngào tràn về, tôi nhìn lá phượng rơi trên đất. Tiếng trống vang lên, cô động viên chúng tôi và rời khỏi. Nhìn theo bóng dáng của cô, tôi hứa trong lòng: “Tôi sẽ làm thật tốt!”
Sau khi nhận kết quả, chúng tôi biết về tình trạng bệnh của cô My. Cô không thể tiếp tục dạy học nữa. Lớp chúng tôi đến thăm cô, nhưng tôi không dám. Khi mọi người đi về, tôi đứng trước cửa nhà cô, cầm giấy báo đỗ. Bàn tay đặt lên vai tôi, tiếng nói dịu dàng:
- Sao không vào nhà chơi? Cô đã chờ em rất lâu rồi đấy!
Tôi cảm thấy nước mắt trào ra, cô cười và lau nước mắt trên mặt tôi:
- Con bé ngốc! Hoàng Mai của chúng ta cũng biết khóc nhè nhẹ à?
Tôi ôm chặt cô và khóc nức nở:
- Em xin lỗi! Xin lỗi cô vì những lần đã làm cô phiền lòng!
Và bàn tay gầy của cô vẫn vuốt nhẹ mái tóc tôi, an ủi...
Thời gian trôi đi như giấc mơ, nhưng kí ức về cô vẫn sống mãi trong tôi, là nguồn động viên vượt qua mọi khó khăn.
Trong ngày 20-11, kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo - mẫu 6
Trong tuổi thơ, kỉ niệm về thầy, cô giáo luôn đẹp và đáng nhớ.
Khi học lớp một, tôi có kỉ niệm đáng nhớ với thầy giáo chủ nhiệm.
Ngày khai giảng, khi gặp thầy cô giáo chủ nhiệm đầu tiên, là người sẽ gắn bó với tôi suốt thời tiểu học.
Khi thầy bước vào, thầy nhanh nhẹn và chào chúng tôi. Tôi nhìn thấy thầy đã già, tóc bạc, gương mặt gầy, bàn tay nhăn nheo, thể hiện sự trải nghiệm dày dặn trong giảng dạy.
Thầy dạy những bài học đầu đời của tôi một cách nghiêm túc. Bàn tay thầy rung lên từng chữ, đây là nỗi đau từ những năm chiến tranh đã qua. Thầy dành thời gian giúp đỡ từng học sinh hiểu bài. Buổi học kết thúc, thầy để lại ấn tượng về một người thầy mẫu mực.
Thầy khen và mắng học sinh một cách công bằng. Thầy cùng chơi với học sinh, nhưng trong lòng tôi, thầy giống ông nội. Khi tôi buồn, thầy đã an ủi và quan tâm.
Một hôm, vì điểm kém, thầy mắng tôi. Tôi cảm thấy tức giận. Sau đó, thầy xin lỗi và hướng dẫn tôi. Tôi hứa sẽ cố gắng hơn.
Thầy để lại trong tôi những kỉ niệm về người thầy giản dị và thân thiện. Tôi hứa sẽ cố gắng học tốt để làm người có ích cho xã hội.
'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'
Nhân ngày 20-11, kể về kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo - mẫu 7
Buổi lễ kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam kết thúc trong niềm vui. Không khí sôi động dần trở nên yên bình khi sân trường chỉ còn vài học sinh chờ đợi ba mẹ đến rước. Tôi ngồi một mình trên ghế đá, nhớ về thời học sinh tiểu học tại trường Nguyễn Đình Chiểu và cô giáo của mình.
Khi còn học tiểu học, môn Toán của tôi luôn xuất sắc. Tuy nhiên, do kiêu ngạo, tôi không chăm chỉ học bài nên thất bại trong kỳ kiểm tra. Tôi hối hận về sự chủ quan của mình.
Khi phát đề bài thi Toán, tôi nhận thấy cô giáo có vẻ buồn. Khi nhận bài thi của mình, tôi bàng hoàng vì điểm số kém. Tôi lo lắng về phản ứng của cha mẹ và bạn bè.
Cô giáo phát hiện ra việc tôi và một học sinh khác sửa điểm thi. Tôi nhận lỗi và hối hận về hành động của mình.
Trước lớp, tôi thú nhận và xin lỗi cô giáo. Cô nhắc nhở tôi về sự cố gắng và tự trọng trong học tập.
Cô giáo khuyên tôi về ý thức và quyết tâm học tập. Tôi rơi vào suy tư về tương lai và giá trị của sự cố gắng.
'Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng.'
Sau khi về nhà, tôi thú thật với ba mẹ về những điều đã xảy ra và xin được tha thứ. Ba mẹ chỉ im lặng, chỉ thỉnh thoảng thở dài. Tôi cảm nhận được ánh mắt buồn của mẹ. Mẹ dịu dàng nhắc nhở tôi rằng:
'Con biết lỗi và tự nhận lỗi là điều quan trọng. Lần này, ba mẹ tha thứ cho con. Nhưng con phải chăm chỉ học và không được phạm lỗi như thế nữa.'
Từ đó, tôi quyết tâm học hành chăm chỉ, lắng nghe cô giáo giảng bài trên lớp và hoàn thành bài tập đầy đủ. Tôi dành thêm thời gian tìm hiểu những bài tập khó hơn để giải.
Sự việc đó vẫn còn là bài học quý giá trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ mãi và muốn gửi những lời ăn năn chân thành nhất đến cô giáo của mình.
Trong lúc lặng ngắm kỷ niệm, tôi quyết định quay lại trường xưa cùng bạn bè vào ngày 20/11. Tôi tin rằng ba mẹ sẽ ủng hộ ý định này của tôi.
'Điểm lại những thầy cô đã dạy tôi suốt quãng đời học. Tôi nhớ đến cô giáo chủ nhiệm của mình ở lớp 2 và lớp 3 nhất.'
Trải qua 11 năm học cấp 1, 2, 3, 4 năm đại học, 2 năm cao học và học với những giáo sư hiện nay, tôi ấn tượng nhất với cô giáo chủ nhiệm của mình ở lớp 2 và lớp 3.
Nếu nhắc đến những kỷ niệm xưa, tôi không khỏi nhớ đến những buổi được thầy cô mời ghé nhà. Không nhớ rõ liệu tôi đã từng là học sinh cá biệt nhưng nhớ những đứa bạn thân thường cùng tôi 'tá túc' ở nhà cô sau giờ học. Có hai đứa bạn cùng lớp, đều bị lưu ban từ lúc mới vào lớp 1. Một người sau này chỉ học hết lớp 5 rồi rời trường, còn người kia học đến lớp 7 rồi bỏ. Người này nghe đồn đã thành công với tiệm rửa xe và quán bia.
Hồi đó, ngày 20 tháng 11 được coi là Ngày Hiến chương Các Nhà giáo. Đó có lẽ là một nỗ lực của một số nước để tôn vinh những người giáo viên trên toàn thế giới. Sau này, ở Việt Nam, ngày đó được gọi là Ngày Nhà giáo Việt Nam, có thể vì không có nhiều quốc gia tham gia. Vào tối ngày 20/11, mẹ và tôi đã đến thăm nhà cô giáo và tặng quà. Vì cả cô và chồng đều là giáo viên nên trong nhà có rất nhiều hoa. Tuy nhiên, phòng khá tối vì chỉ có một chiếc đèn vàng mờ. Điện ở thành phố lúc đó thường xuyên bị cắt vì chỉ có một nhà máy điện từ thời Pháp, chưa có thủy điện Hòa Bình.
Mẹ tôi không mua hoa, có lẽ vì cô quá đắt vào ngày đó, và cô ấy không thấy cần thiết. Thay vào đó, mẹ tặng cô giáo một hộp dầu cao con hổ của Trung Quốc, loại này tốt hơn dầu Sao Vàng của Việt Nam nhiều. Hộp dầu nhỏ xíu, được sơn màu đỏ bóng, trên nắp có hình con kỳ lân màu vàng rất đẹp. Mẹ nói đó là dầu cao chính hiệu Trung Quốc gửi sang Việt Nam trong chiến tranh, lúc đó rất quý và hiếm. Điều này cho thấy mẹ tôi rất trân trọng cô giáo.
Sau năm học lớp 2, cô giáo tiếp tục làm chủ nhiệm của chúng tôi thêm một năm nữa. Có lẽ vì tôi đã trở nên nghiêm túc hơn và không phải thường xuyên ở lại nhà cô sau giờ học. Gia đình tôi vẫn đến thăm cô sau đó, nhưng sau này khi chúng tôi chuyển đi, tôi không gặp lại cô nữa.
Cho đến bây giờ, ông bố vẫn thường nhắc lại những lần ông phải đến 'nhận con' sau giờ học. Mỗi lần ông đến, những đứa trẻ hàng xóm thường chạy đến xem mặt những 'tù nhân' được thầy cô trả tự do, trong đó có tôi. Tôi may mắn hơn người bạn kia, chỉ là 'tù nhân' của cô giáo mà không phải là tù nhân của trại cải tạo sau này.
Nhân dịp 20/11, hãy để tôi kể cho các bạn nghe về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo - người mẫu số 9 của tôi.
'Biển rộng lớn vì hứng dụng nhiều sông, con người lớn lên nhờ lòng bao dung đón nhận cả những sai lầm'. Đó là bài học đầu tiên tôi học từ cô giáo và đến giờ, những kỷ niệm về tình thầy trò vẫn còn sâu sắc trong lòng tôi!
Khi đó, tôi mới bước chân vào lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc bạc phơ, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Điều ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng và nghiêm nghị nhưng lại dịu dàng. Cái nhìn của cô vừa yêu thương vừa như dò hỏi đã in sâu vào tâm trí tôi.
Đó là một ngày thứ 7. Mai có một cây bút mới màu trắng sọc vàng, với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xinh tinh xảo ẩn nấp kín đáo ở cổ bút. Tôi thèm khát cây bút ấy, ao ước có thể cầm nó trong tay.
Giờ ra chơi, tôi một mình trong lớp, không kìm được ham muốn, tôi mở cặp của Mai, ngắm cây bút, đặt vào chỗ cũ và không muốn trả lại nữa. Tôi muốn giữ nó, muốn nó là của riêng mình, muốn nhìn thấy nó mỗi ngày trong cặp của mình.
Khi giờ ra chơi kết thúc, các bạn chạy vào lớp, Mai mở cặp và khóc lên khi thấy chiếc bút đã biến mất! Cả lớp rối bời, ai lục túi sách, ai kiểm tra ngăn bàn, có người thậm chí bò dưới bàn. Lúc đó, cô giáo bước vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và Mai kể về chiếc bút, cô yên lặng ngồi xuống.
- Cô, chúng em xin cô xét cặp lớp mình đi ạ!
Cô không phản ứng, chỉ chậm rãi hỏi:
- Hôm nay ai ở lại coi lớp?
Tất cả các bạn trong lớp đều nhìn tôi, vài người đề nghị kiểm tra cặp của tôi, những ánh mắt đầy dò hỏi, nghi ngờ làm tay tôi run lên, mặt đỏ bừng như có hàng ngàn con kiến đang bò trên đó. Cô giáo của tôi được biết đến như người nghiêm khắc nhất trong trường, chỉ cần cô gật đầu, cái cặp nhỏ của tôi sẽ bị mở ra. Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, và có lẽ sẽ không còn ai chơi với tôi nữa. Tôi cảm thấy sợ hãi, hối hận, và xấu hổ. Tôi bất lực và muốn xin lỗi cô và các bạn. Lúc này, cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng và hứa sẽ giải quyết vấn đề sau giờ học.
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến gần Mai và hỏi:
- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ có đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được nó khi đi đóng cửa lớp, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, rất vui mừng nhận là của mình, cô nhắc nhở cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận. Giờ học tiếp diễn ra êm đềm, nhẹ nhàng hơn. Ra chơi sau đó, các bạn lại thân thiện với tôi như bù đắp cho sự lạnh nhạt ngày trước. Chỉ riêng tôi biết rằng cây bút thật của Mai vẫn ở đâu.
Vài ngày sau, cô đã gặp riêng tôi, không trách móc hay giải thích nhiều. Cô nhìn tôi với sự bao dung và thông cảm, cô hiểu rằng lỗi lầm của tôi chỉ là hậu quả của sự dại dột và đã đưa ra cách xử lý để tôi không bị bạn bè khinh thường và coi thường.
Nhiều năm đã trôi qua, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân dịp 20/11, tôi tự cảm thấy đủ can đảm để kể lại câu chuyện của mình như một cách thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử lịch sự trong cuộc sống.
Bây giờ tôi đã trưởng thành, đã học được cân nhắc trước mỗi việc làm. Tôi vẫn nhớ bài học về lỗi lầm và sự bao dung mà cô đã dạy: một bài học không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi! Và có lẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên cô như là một con người có tấm lòng cao cả!
Nhân dịp 20/11, tôi muốn chia sẻ với các bạn một kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô - mô hình 10
Cảm ơn thầy!
Thời gian thực sự là một liều thuốc hữu ích để chúng ta quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống. Những nỗi đau trong quá khứ sẽ dần phai nhạt, biến mất như cánh bồ công anh mà gió thổi đi, xa mãi không còn dấu vết. Nhưng cũng có những điều ở lại với chúng ta suốt đời, như những giọt nước nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, luôn làm dịu đi những vết thương trong lòng. Khi ngày 20/11 lại đến gần, những kỷ niệm về thầy cô bỗng trỗi dậy trong tôi, khiến tâm hồn bồi hồi không nguôi...
Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng đó, một buổi sáng trong lành và dịu dàng. Tôi đặt hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những tia nắng nhảy múa trên những tán cây phượng, len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu sáng xuống mặt sân. Tôi tự hỏi mẹ đang làm gì lúc này? Liệu mẹ có đang chuẩn bị bữa sáng hay vẫn còn say giấc nồng? Trong lúc mơ mộng, tiếng gọi của cô giáo đột nhiên làm tôi tỉnh giấc:
- Huyền! Mang vở bài tập lên đây cho cô!
Người bạn ngồi bên cạnh gọi tôi với một giọng đầy kinh ngạc;
- Huyền ơi, cô gọi đấy!
Tôi quay đầu lại, vội vã cầm quyển vở xấu xí lên bàn cô giáo. Cô Thích - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Có lẽ cô là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên ở trường. Có vẻ như lúc đó cô đã qua tuổi năm chục, 51 hay 52 tuổi gì đó. Tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ mái tóc của cô đã có vài sợi bạc, đôi mắt mờ mờ nhưng ấm áp. Cô hạ cặp kính xuống, nhăn mày khó chịu. Cô gọi tôi đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Huyền, con là một học sinh giỏi của lớp, tại sao dạo này kết quả học tập của con lại đi xuống như thế? Bài tập con làm đều sai. Cô yêu cầu con làm lại. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!
Tôi im lặng, ngồi xuống, ngượng ngùng trước ánh nhìn châm chọc của đám bạn. Buổi học đó cuối cùng cũng kết thúc. Tôi rời khỏi lớp trong tâm trạng buồn bã. Tôi đi trên con đường đầy sỏi đá, hai bên đường là những hàng cây tạo bóng mát. Tiếng chim ríu rít trên cành cây, dường như vui vẻ nhưng tôi không thể cảm thấy vui. Một ngày nữa trôi qua, một ngày dài trôi qua như thế kỉ. Kết quả học tập của tôi ngày càng giảm sút, đến mức khiến cô giáo phải bàng hoàng. Trong buổi học đó, cô đã liên lạc với bố tôi để bàn về vấn đề này.
Tôi ngồi đó, ngoài cửa phòng họp hội đồng, lòng tôi như muốn nghẹn thở. ''Ánh nắng hôm nay sao lại nóng nực thế này?'' - tôi tự hỏi. Tôi biết, tôi hiểu tại sao tôi lại trở nên như vậy. Cô giáo cũng hiểu, qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ơi! Mẹ của cháu bị ốm đã hơn một tuần nay. Cháu phải thường xuyên ra viện chăm sóc mẹ vì không có ai chăm sóc giúp đỡ. Khi mẹ ở nhà, thường hay dạy cháu học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không có ai dạy bảo cháu được.
Khi nghe đến đây, tôi như thấy cô giáo nghẹn ngào. Cô hiểu hết tất cả, điều đó khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Cô thật sự yêu thương đám học trò nhỏ trong lớp. Cô đã trải qua nhiều nên hiểu được tâm trạng của trẻ nhỏ như tôi. Cuối buổi học đó, cô gọi tôi lại, nhẹ nhàng nói:
- Cô hiểu hoàn cảnh của con. Từ nay cô sẽ thay mặt mẹ con đến dạy con học vào buổi tối cho đến khi mẹ con khỏi bệnh. Con đồng ý không?
- Dạ vâng! Con xin cảm ơn cô ạ!
Và từ ngày đó, mỗi tối, cô luôn dành thời gian để đến dạy tôi học. Với việc nhà cô cũng ở trong làng, đi lại rất tiện lợi. Ngay cả khi trời mưa, cô cũng không ngần ngại đạp chiếc xe đạp cũ của mình đến nhà tôi. Bàn tay cô lạnh lẽo, run rẩy và ướt sũng. Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay đó, mong làm ấm lòng cô. Cả hai chúng tôi cùng ngồi bên ánh đèn dầu, chiếu sáng trong gió mưa. Cô dạy tôi toán, hướng dẫn đọc bài từng chữ một. Cảm giác ấy quen thuộc, như bàn tay của mẹ tôi. Khi ở nhà, mẹ cũng thường xuyên làm như vậy. Tôi nhớ mẹ, nhớ rất nhiều!
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bố dẫn tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Lòng tôi cảm thấy ấm áp khi thấy mẹ đang dần hồi phục. Tôi kể về cô cho mẹ nghe, mẹ rất vui. Nhưng khi chiều buông, tôi cũng phải về.
Các ngày tiếp theo, tôi học hành chăm chỉ hơn, thành tích của tôi ngày càng tốt đẹp. Cô quyết định cho tôi tham gia cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó khiến tôi vô cùng vui sướng. Tôi tự nhủ phải cố gắng hết mình để làm quà tặng cho cô và mẹ. Trước ngày thi, cô tặng cho tôi một cây bút, cây bút màu hồng đậm mà với tôi nó có ý nghĩa lớn lao. Đó là ước mơ của tôi khi nhìn thấy đứa bạn bên cạnh được mẹ mua cho vào đầu năm học. Kèm theo là lời nhắn:'' Con phải cố gắng lên nhé! Nhớ tập trung, làm hết khả năng của mình, con nhớ chưa?''. Đó không chỉ là lời nhắn thông thường mà còn là nguồn động viên lớn lao đối với tôi, là niềm tin giúp tôi vượt qua. Ngày thi, tôi đã làm rất tốt. Thật không ngờ, không lâu sau đó, tôi đã nhận được chiếc bằng khen. Niềm vui tràn đầy khi mẹ tôi được xuất viện, trở về bên tôi. Tôi ôm chầm lấy cả hai, khóc như một đứa trẻ (vì lúc đó tôi cảm thấy mình đã trưởng thành). Qua ánh mắt của họ, tôi nhận thấy sự hạnh phúc, tự hào. Mẹ hạnh phúc vì có một đứa con ngoan, còn cô tự hào về thành tích của tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho tôi hai người mẹ đáng kính như vậy.
''Thời gian trôi qua nhanh chóng, nếu không biết nắm bắt và tận dụng thì thật lãng phí. Muốn làm bất cứ điều gì, phải kiên trì, nhẫn nại và cố gắng hết mình thì mới có thể đạt được kết quả cao.''. Đó là những gì tôi học được từ cô. Cho đến giờ này, tôi đã là một cô bé 15 tuổi, hiểu biết hơn về cuộc sống. Chính vì thế tôi càng hiểu sâu sắc hơn những điều cô đã dạy. Lời dạy của cô, kỷ niệm về cô, luôn chiếm một góc trong trái tim tôi, không bao giờ quên. Thầy cô - âm thầm, lặng lẽ như vậy, vì vậy hãy quý trọng mọi thứ, dù là những điều đơn giản nhất, hãy trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống.