Bài văn về những kỷ niệm đáng nhớ với gia đình lớp 5 cùng với dàn ý và 30 bài viết hay nhất, được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các bài văn của học sinh lớp 5 trên toàn quốc, giúp bạn phát triển ý tưởng và kỹ năng viết về chủ đề kỷ niệm đáng nhớ với người thân trong gia đình.
Những kỷ niệm đáng nhớ với người thân trong gia đình (4 mẫu) - Tập làm văn lớp 5
Kể kỉ niệm đáng nhớ nhất với người thân trong gia đình em - mẫu 1
Trong ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình, mẹ luôn là người mà tôi yêu quý nhất. Bài văn này kể về tình cảm đặc biệt giữa con và mẹ, những kỷ niệm đáng nhớ trong suốt quãng đời thơ ấu của tôi.
Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã dành cho tôi sự chăm sóc và yêu thương không ngừng. Dù tôi thành công hay thất bại, mẹ luôn ở bên cạnh, dặn dò và khuyên bảo tôi với tình thương vô điều kiện.
Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ và kiên định, luôn hy sinh bản thân vì gia đình. Những kỷ niệm tuổi thơ ấm áp với mẹ luôn là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong trái tim tôi.
Dù được chiều chuộng nhưng mẹ luôn dạy em sống tự lập, gọn gàng và tự chủ. Mẹ luôn nhấn mạnh về việc giữ gìn vệ sinh cá nhân và quan tâm đến người khác, đặc biệt là những người gặp khó khăn. Những bài học mẹ dạy em mãi mãi ghi trong tâm trí và không bao giờ phai nhạt. Mẹ còn dạy em nhiều kỹ năng: rửa chén, quét nhà, nấu cơm. Ai đã được thưởng thức những bữa cơm do mẹ nấu thì không thể không khen ngợi: “Thật tuyệt vời!”. Những bữa ăn đó không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình cảm mẹ dành cho gia đình.
Em từng tò mò về sự giỏi giang của mẹ. Một đêm, em hỏi bố về điều đó và bố kể rằng mẹ từng là học sinh giỏi nhất trường. Nhưng vì sự tiến triển của bố nên mọi việc đều do bố làm còn mẹ thì ở nhà chăm sóc gia đình. Em rất xúc động khi nghe điều đó, mẹ từ bỏ ước mơ của mình để lo lắng cho gia đình. Em cảm thấy thương mẹ quá.
Em nhớ nhất là kỷ niệm mẹ chăm sóc em khi em bị ốm. Một buổi chiều em về từ trường, trời mưa to làm em ướt đẫm. Trong đêm đó em bị sốt, cơ thể em rét run. Em nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lạnh quá”. Mẹ chạm vào trán em và nói: “Không sao đâu con, con đang sốt đấy”. Mẹ lấy nước mát để pha vào khăn và đắp lên trán em. Mẹ đưa cho em uống thuốc và nói: “Ngày mai con sẽ khỏi ngay thôi”. Sáng hôm sau, em thấy mẹ vẫn bên cạnh, nắm chặt lấy tay em, em cảm thấy thương mẹ quá.
Em yêu quý mẹ, em hứa sẽ học tập chăm chỉ để làm mẹ vui và không làm mẹ thất vọng. Mẹ ơi! Con rất biết ơn mẹ vì đã sinh ra và dạy dỗ em thành người. Em sẽ luôn ghi nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ sẽ luôn sống trong trái tim của con
Kể kỉ niệm đáng nhớ nhất với người thân trong gia đình em - mẫu 2
Trong gia đình tôi, bố là người luôn yêu thương tôi nhất. Bố luôn lắng nghe tôi và cả gia đình.
Bố có một thân hình to lớn, mạnh mẽ. Bố là người rất mạnh mẽ và luôn hỗ trợ mọi người trong gia đình. Bố có đôi tay mạnh mẽ, da chai vì làm việc nhiều. Khuôn mặt bố tròn, mũi cao, râu và đôi mắt màu nâu đẹp.
Mỗi ngày em đi học, bố và mẹ đều dắt ra tiễn em. Bố luôn nhắc nhở em cẩn thận, phải nghe lời cô giáo và đi đường an toàn. Khi về nhà, tiếng bố hỏi từ trong nhà vang ra: 'Con đã về chưa?'. Dù nghiêm khắc, nhưng bố luôn yêu thương em vô điều kiện. Kỷ niệm lúc em bị ốm đã làm em hiểu điều đó.
Một ngày em ốm, bố chăm sóc em một cách tận tâm. Bố chạy đi mua thuốc và gọi bác sĩ về khám cho em. Đến đêm, bố không ngủ chỉ để ngồi bên em, chăm sóc và kiểm tra trạng thái sức khỏe của em.
Trải qua cơn ốm đó, em hiểu ra rằng bố luôn nghiêm khắc với em vì muốn em trở nên tốt hơn, ngoan hơn và giỏi hơn. Em luôn yêu thương bố.
Bố - người trụ cột của gia đình. Dù không thể thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, nhưng bố luôn biết cách dạy dỗ con cái và đưa ra những bài học quý báu trong cuộc sống.
Bố là tấm gương sáng cho gia đình. Anh ta là người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình. Sự siêng năng, kiên trì và thông minh của bố là điều mà ai cũng phải ngưỡng mộ.
Em tự hào khi là con trai của bố và sẽ luôn nhớ những bài học bổ ích mà bố đã dạy. Em sẽ cố gắng học giỏi để không phụ lòng bố.
Kể kỉ niệm đáng nhớ nhất với người thân trong gia đình em - mẫu 3
Mẹ của em luôn tràn đầy tình thương vô bờ, nhưng bà cũng mang đến cho em tình yêu thương và sự kính trọng đặc biệt. Em thấy gần gũi nhất với bà, vì em thường chia sẻ mọi điều với bà hơn là với mẹ. Tuổi thơ của em được ấm áp và hạnh phúc nhờ có bà, nhưng cũng đầy màu sắc và dữ dội trên cánh đồng quê.
Bà luôn dành cho em những tình thương nhất, từ khi em còn nhỏ đến tận bây giờ. Em không bao giờ quên những kỷ niệm về bà. Ngay từ khi em còn là một đứa bé đi học mẫu giáo, bà đã sắm cho em đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ em bận rộn nên bà đã đảm nhận những công việc đó. Tóc bà thậm chí còn cắt cho em, và tuổi thơ của em gắn liền với những kỷ niệm về bà.
Mỗi lần ra ngoài, em luôn nhớ những chiếc bánh rán bà mua cho em với giá rất rẻ. Bà mua quần áo cho em và cắt tóc cho em. Bà như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất, tóc tiếng. Tuổi thơ của em đầy kỷ niệm với bà.
Những buổi tối, mọi người trong gia đình thường quây quần nghe bà kể chuyện. Bà thường trêu chọc chúng em, và nếu chúng em nhúc nhích, bà sẽ trêu chọc cho đến khi chúng em cười sặc. Bà cũng thường dọa thằng em trai của em với câu chuyện về khủng long. Bà rất yêu thương chúng em nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Mặc dù yêu thương chúng em, bà cũng rất nghiêm khắc. Khi có khách đến nhà mà chúng em ồn ào quá, bà thường phạt chúng em. Bà dạy chúng em những điều lẽ phải và tốt đẹp.
Cho đến bây giờ, em không thể quên những kỷ niệm ấy. Bà giờ đã già, nhưng những câu chuyện cổ tích vẫn mãi theo bà, theo chúng em.
Bà của em là một người không thể nào quên. Dù bà đã già, nhưng những kỷ niệm về bà vẫn còn đọng mãi trong tâm trí em.
Tuổi thơ ai cũng đọng lại những kỷ niệm khó quên. Đến hiện tại, tôi vẫn cất giữ chiếc máy ảnh mini màu hồng, nơi lưu trữ một kỉ niệm không phai của tuổi thơ tôi.
Ba năm trước, khi em tôi mới ba tuổi. Em đi vững vàng, nói chuyện rõ ràng, khiến tôi rất thích chơi với em. Bố mua cho tôi một chiếc máy ảnh đồ chơi, to bằng bàn tay, với những đường cong dễ thương. Chúng tôi chụp ảnh lưu niệm. Tôi yêu cầu em đứng để tôi tập chụp ảnh. Nhưng em không nghe theo, cứ nghiêng nghiêng, cười và nói. Tôi tức giận, quát thẳng vào mặt em. Em đỏ mặt, khóc lóc. Tôi tức giận ném chiếc máy ảnh vào em.
'A...!' - Em kịp kêu lên trước khi khóc nức nở.
Tôi sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ tức giận, chạy lên giường và che chắn bằng chăn. Mẹ nghe thấy tiếng kêu nên đến hỏi chuyện. Em tôi kể lại tội của tôi. Dưới chăn, tôi nghe mẹ nói rằng cánh tay em đã đỏ lên vì máy ảnh đâm vào. Tôi lặng im. Tối đến, bố tôi phạt tôi một trận nặng. Tôi càng căm ghét em gái của mình. Mấy đêm sau đó, tôi không nói chuyện với em. Em mang đồ chơi sang hỏi tôi cách xếp, tôi biết là em muốn làm hòa nên tôi không nói gì. Tôi quay mặt lại và giả vờ học. Em mang hộp kem lên, ăn và kể chuyện: 'Anh Cún ơi, hôm nay ở lớp em, mọi người giới thiệu về bản thân và gia đình. Bạn Tít, bạn hàng xóm của chúng ta đã kể về anh trai của mình. Bạn biết cậu ấy kể như thế nào không?'
'Kể gì?' - Tôi lạnh lùng hỏi.
'Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, và khi tức giận, mặt trông giống như khuôn mặt của bạn, đang giãy giụa.' - Nàng nói với khuôn mặt đáng yêu và vui tươi, rồi cười lớn.
Tôi phì cười và lao vào ôm em vì biết chắc em đang trêu tôi. Nhà tôi lại tràn ngập tiếng cười, nói chuyện và tranh luận. Tôi xin lỗi em và hỏi em có đau không, cô công chúa nhỏ nhà tôi lại nháy mắt, làm nũng.
Mấy năm qua, chúng tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ, khi tôi trưởng thành, tôi không còn tức giận em vì lỗi của bản thân nữa. Em tôi cũng lớn lên, không còn là cô bé nghịch ngợm như trước nữa. Tôi yêu thương em gái nhỏ của mình hơn bao giờ hết.