Nhân Ngày 20-11, Hãy Chia Sẻ Một Kỷ Niệm Đáng Nhớ Với Thầy Cô Giáo Cũ Mà Bạn Sẽ Không Bao Giờ Quên, Được Lựa Chọn Từ Những Bài Văn Xuất Sắc Của Học Sinh Lớp 9 Trên Toàn Quốc, Giúp Bạn Dễ Dàng Hơn Trong Việc Viết Bài Văn.
Những Kỷ Niệm Đáng Nhớ Với Thầy Cô Trong Quá Khứ (Siêu Hay)
Khoảnh Khắc Đáng Nhớ Với Thầy Cô Giáo Cũ - Mẫu 1
Thời Niên Thiếu Là Thời Đẹp Nhất, Thời Điểm Chúng Ta Trải Qua Những Kỷ Niệm Đẹp Với Thầy Cô Và Bạn Bè. Trong Những Kỷ Niệm Đó, Kỷ Niệm Với Cô Trang Là Điều Tôi Không Thể Nào Quên, Sự Tận Tâm Của Cô Đã Làm Cho Tôi Khắc Sâu Trong Tâm Trí.
Tôi Vẫn Nhớ Rõ, Đó Là Khi Học Kì I Năm Lớp Tám, Thầy Giáo Chủ Nhiệm Của Chúng Tôi Rời Bỏ Trường Để Chuyển Đến Sài Gòn. Sự Ra Đi Của Thầy Đã Gây Nên Nỗi Buồn Lớn Nhất Trong Tâm Hồn Của Chúng Tôi. Thầy Là Người Hòa Đồng, Dạy Rất Giỏi Và Luôn Quan Tâm Đến Học Sinh. Khi Chia Tay Thầy, Ai Cũng Cảm Thấy Tiếc Nuối, Một Số Bạn Gái Đã Khóc Buồn Với Nhau.
Sau Khi Thầy Chuyển Đi, Câu Hỏi Lớn Nhất Trong Tâm Trí Của Chúng Tôi Là Ai Sẽ Làm Chủ Nhiệm Lớp. Chúng Tôi Đã Đoán Xéo, Có Người Nói Thầy Cường Sẽ Làm, Có Người Lại Nghĩ Cô Loan Sẽ Đảm Nhiệm,... Nhưng Mọi Dự Đoán Đều Sai Lầm, Giáo Viên Chủ Nhiệm Mới Của Chúng Tôi Là Một Cô Giáo Hoàn Toàn Mới, Cô Vừa Mới Bắt Đầu Năm Này, Vì Thế Chúng Tôi Chưa Ai Biết Mặt.
Trong không khí sôi động của ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới, toàn bộ lớp đang hăng hái chuẩn bị báo tường và lên kế hoạch biểu diễn văn nghệ để tri ân thầy cô.
Trong bầu không khí ấy, em nhớ lại một kỷ niệm đầy xúc động với cô giáo chủ nhiệm trong quá khứ.
Thân bài:
Giới thiệu về kỷ niệm:
Thời gian diễn ra: khi em còn học lớp 6.
Kỷ niệm với ai: những kỷ niệm đáng nhớ cùng cô giáo chủ nhiệm, người cũng là cô giáo dạy môn văn.
Dành những ấn tượng về cô giáo (ngoại hình, tính cách): cô có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài ngang vai, và giọng nói rất truyền cảm. Cô luôn quan tâm và chăm sóc học sinh, thỉnh thoảng vui vẻ như một người bạn lớn, nhưng cũng có những lúc nghiêm túc và khắt khe, dạy bảo để sửa sai cho học sinh.
Thuật lại kỷ niệm:
Hoàn cảnh: Mối quan hệ với thầy cô như thế nào? Thầy cô để lại ấn tượng gì đặc biệt?
Cô giáo luôn đặc biệt quan tâm đến những học sinh khó khăn, thường xuyên giáo dục học sinh trong lớp về đức tính san sẻ và tinh thần đồng lòng.
Gia đình em cũng gặp khó khăn, nhưng cô giáo và các bạn luôn đứng đắn về phía em, mang lại niềm vui và sự quan tâm.
Em luôn cố gắng học tập, tuân thủ lời dạy của cô và tích cực tham gia vào các hoạt động của lớp.
Diễn biến và cao trào của câu chuyện:
Ngày 20/11 sắp đến, mọi người đều muốn chuẩn bị những món quà ý nghĩa để bày tỏ lòng biết ơn đối với cô giáo.
Bản thân muốn bày tỏ lòng biết ơn cô giáo nhưng vì hoàn cảnh kinh tế khó khăn, em tự tay làm một tấm thiệp và vẽ một bức tranh để tặng cô.
Tuy cảm thấy xấu hổ và sợ món quà nhỏ bé, nhưng em chỉ dám đặt vào ngăn bàn giáo viên, không dám trực tiếp đưa cho cô.
Trong cao trào của câu chuyện, khi cô giáo nhận được quà, cô rất bất ngờ nhưng vẫn kiềm chế, không hỏi ai là người tặng. Trong giờ học, cô đi vòng quanh lớp để quan sát học sinh viết bài. Cô nhận ra nét chữ của em, sau đó gọi em lại sau giờ học để cảm ơn em chân thành.
Câu chuyện kết thúc và suy nghĩ sau câu chuyện:
Bản thân càng thêm yêu quý cô giáo khi thấy cô giáo trân trọng tình cảm của học trò, dù đó chỉ là món quà nhỏ không có giá trị vật chất.
Cô giáo tặng lại cho em một quyển sách Hạt giống cho tâm hồn.
Kết bài
Nhắc lại ý nghĩa của kỉ niệm: Đây là kỉ niệm đẹp, đáng nhớ trong những năm tháng đi học của bản thân, cam kết luôn học tập chăm chỉ, ghi nhớ và biết ơn công lao, tình cảm của thầy cô.
Lứa tuổi học trò, khi cắp sách tới trường, là khoảng thời gian đẹp nhất. Tôi được sống trong tình yêu thương và sự sẻ chia của các thầy cô giáo, bạn bè và mái trường thân yêu. Một kỉ niệm gần đây nhất, hồi lớp 8, luôn gợi lên những giây phút đẹp và khó quên trong cuộc đời này.
Thời tiết mùa hạ mang đến cái nóng bức và bệnh dịch. Khi tôi mắc virut và gia đình khó khăn, cô giáo chủ nhiệm - cô Thủy đã đến chăm sóc tận tình, giúp đỡ tôi và gia đình trong mọi hoàn cảnh. Sự quan tâm và tình thương của cô đã là điều động viên lớn lao trong thời gian tôi ốm nằm.
Trong những khoảnh khắc khó khăn, cô Thủy luôn ở bên, như một người mẹ âu yếm và chu đáo. Bằng tình cảm nhân hậu và sự chăm sóc, cô đã làm cho tôi cảm thấy ấm áp và an lòng.
Dù bận rộn với công việc dạy học, cô vẫn dành thời gian quý báu để chăm sóc tôi, dạy dỗ và truyền đạt những giá trị nhân văn. Tình thương và sự quan tâm của cô giáo Thủy sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm hồn tôi.
Sau mỗi buổi trưa đi dạy về, cô Thủy luôn ghé thăm tôi, mang theo những món quà nhỏ và lời động viên. Dù đã chuyển đi sinh sống ở nơi khác nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến tình cảm và sự quan tâm của cô.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 3
Tuổi học trò ấm áp và đáng yêu với những kỷ niệm thơ ngây. Dưới mái trường này, tôi đã trải qua bốn năm học đầy ý nghĩa. Kỷ niệm với thầy giáo chủ nhiệm của tôi là điều tôi sẽ luôn nhớ suốt cuộc đời.
Khi thầy giáo chủ nhiệm nghỉ việc vì sinh em bé, thầy Hòa - một giáo viên nghiêm khắc được giao làm chủ nhiệm lớp. Dù thầy nổi tiếng với sự nghiêm khắc, tôi vẫn liều lĩnh trêu ghẹo thầy.
Một ngày mưa lớn, tôi bị tai nạn trên đường về nhà. Khi tôi gặp khó khăn nhất, thầy Hòa xuất hiện và chăm sóc tôi như một người cha.
Tôi nhận ra sự tử tế và quan tâm sâu sắc của thầy Hòa sau tai nạn. Khuôn mặt khắc khổ của thầy khiến tôi xúc động và hối hận về những hành động trước đó.
Sau khi ra viện, tôi hiểu được gia cảnh khó khăn của thầy Hòa và nghĩa vụ của mình là biết quý trọng sự quan tâm của thầy.
Thầy Hòa mở lòng với tôi và đặt câu hỏi bằng giọng nồng nhiệt, khác xa với sự nghiêm túc trên lớp:
Ngày trở về nhà, tôi suy nghĩ nhiều về sự quan tâm của thầy và quyết tâm thay đổi hành động của mình trong tương lai.
- Cảm thấy ra sao rồi? Mưa đến nơi nên bố mẹ sắp đến rồi.
Tôi chưa kịp trả lời, thầy tiếp tục hỏi:
Có đói không? Thầy mua gì để con ăn đây.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy nghẹn ngào. Cậu bé nghịch ngợm nhưng tôi đã bị lòng mềm đi trước sự ân cần của thầy. Nếu không có thầy đưa tới bệnh viện hôm nay, tôi không biết sẽ ra sao. Tôi im lặng nói:
- Con cảm ơn và xin lỗi thầy vì những gì đã xảy ra... Tôi ngừng lại vì nước mắt đang rơi không ngừng, ướt nhẹp khắp má.
Thầy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp. Chỉ cần ánh mắt ấy, tôi đã hiểu được tấm lòng của thầy, sự quan tâm mà thầy dành cho tôi.
Sau sự kiện đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là cậu bé nghịch ngợm, tôi trở nên nghiêm túc hơn và tập trung vào việc học, đặc biệt là môn hóa của thầy. Sự thay đổi này khiến mọi người đều bất ngờ, nhưng chỉ có tôi và thầy Hòa hiểu được lí do.
Giờ đây, tôi đang là thành viên của đội tuyển học sinh giỏi môn Hóa. Tôi bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến sự tận tụy, tận tâm của thầy. Trong cuộc sống, chúng ta ai cũng trải qua những lúc gặp khó khăn, sai lầm, quan trọng là biết nhận ra và vượt qua. Tôi biết ơn thầy Hòa, người đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ, sống tích cực hơn.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo - mẫu 4
Mỗi khi đến ngày 20/11, ngày của Nhà giáo Việt Nam, lòng tôi lại đau đớn khi nhớ về một ngày đặc biệt... Đó là ngày 20/11, nhưng lại là ngày mà tôi nhận được tin buồn về việc cô giáo chủ nhiệm yêu dấu của tôi đã ra đi mãi mãi.
Vào năm tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi, người tôi luôn kính trọng, chỉ mới 40 vài tuổi. Tuổi đó thì sao nhỉ? Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ cô có khuôn mặt hiền hậu và tấm lòng bao dung. Cô luôn truyền đạt những tình cảm tốt đẹp nhất và bổ sung kiến thức cho chúng tôi. Cô cũng rất tận tình với những bạn học kém và luôn động viên chúng tôi cố gắng hơn. Vì vậy, trong cả kỳ học đó, tôi luôn là một học sinh xuất sắc của lớp, nhờ có cô, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.
Nhưng mọi thứ không luôn suôn sẻ. Đến kỳ học thứ hai, cô thường xuyên nghỉ vì bệnh tim. Tôi không còn nhận được sự hướng dẫn của cô nên điều này ảnh hưởng đến kết quả học tập của tôi. Ngày qua ngày, tôi mất dần kiến thức căn bản. Tôi cảm thấy chán nản và không còn quan trọng việc học nữa. Và rồi, cái ngày quyết định đã đến, cái ngày tôi mắc phải sai lầm không thể quên.
Một buổi sáng, khi tôi bước vào trường, tôi gặp một số bạn cũ. (Chúng tôi từng học cùng lớp tiểu học, giờ cùng học trường cấp hai, nhưng không cùng lớp). Chúng hỏi tôi:
- Minh, đi chơi không? Tụi mình đi nhé!
Tôi bất ngờ nhìn lên:
- Đi đâu chơi vậy? Mà nghỉ học thì tớ sợ lắm!
- Chơi game đi! Cúp học một buổi cũng không sao cả!
Nhóm bạn thuyết phục tôi. Trong đầu, tôi đấu tranh giữa hai ý kiến: 'Lâu lâu cúp học cũng được chứ!' và 'Ba biết sẽ trừng phạt thôi!'. Hai suy nghĩ đối lập làm đầu tôi đau nhức. Nhưng cuối cùng, tôi chấp nhận theo ý bạn bè. Cả ngày đó, niềm vui của việc đi chơi làm tan biến mọi lo lắng. Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài lâu. Ngày hôm sau, khi vào lớp, cô gọi tôi lên và hỏi về việc nghỉ học ngày hôm trước. Tôi hoảng sợ và cố gắng giả vờ bình thản trả lời cô rằng tôi nghỉ vì việc nhà. Tôi có cảm giác cô biết tôi nói dối. Cả ngày đó và ngày sau đó, tôi luôn lo lắng về những gì cô nói. Tuy nhiên, tôi tự an ủi rằng mọi chuyện đã qua đi và cô không điều tra tiếp. Tuy nhiên, cuối ngày, cô yêu cầu tôi viết một bản tường trình và đưa cho phụ huynh ký. Tôi lo sợ về phản ứng của ba mẹ nếu họ biết tôi trốn học. Tôi nghĩ ra một ý tưởng tối tăm: 'Phải giả chữ ký của ba!' Tối đó, tôi không thể tập trung học và ngồi gài chặt cửa, giả mạo chữ ký của ba. Khi đưa bản tường trình cho cô, cô hỏi:
- Minh, đây có phải chữ ký của ba em không?
Câu hỏi làm tôi nóng mặt và đau nhức. Tôi muốn thú nhận mọi thứ, nhưng tôi kìm nén lại. Nếu tôi khóc, có nghĩa là tôi nhận lỗi. Tôi không thể nhận lỗi vì sẽ phải đối mặt với trừng phạt từ ba mẹ. Với dũng cảm, tôi nhìn thẳng vào cô. Cô tỏ ra hy vọng tôi sẽ nói thật.
- Vâng, đúng là chữ ký của ba em đây!
Biểu cảm tràn đầy hy vọng trên khuôn mặt của cô dần tan biến, nhường chỗ cho sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. Mỗi lần nhìn thấy điều đó, tôi cảm thấy đau đớn, nhưng lại không đủ can đảm để thú nhận sự thật.
Cô nói nhẹ nhàng:
- Được rồi, em về đi!
Nghe câu đó, tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nhưng niềm an ủi đó không kéo dài được lâu. Chiều hôm đó, cô yêu cầu tôi mời ba vào gặp cô. Lúc đó, tôi cảm thấy như mất hồn. Tôi không còn sức lực để đối mặt với ba, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Ba và cô nói chuyện gần mười lăm phút, nhưng với tôi, những phút giây đó dường như kéo dài mãi. Tôi thấp thỏm, sợ hãi. Cuối cùng, ba bước ra. Ba không nói gì, chỉ nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Hãy suy nghĩ về hành động của mình đi. Ba buồn và bất ngờ về con quá!
Cả đêm hôm đó, tôi không thể nào ngủ được. Hậu quả của việc tôi gây ra làm không khí nhà trở nên buồn bã, trầm lặng. Tôi hối hận, ăn năn. Ba ơi, giá mà ba đánh con mạnh hơn! Cô ơi, giá mà cô mắng con nhiều hơn! Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ xin lỗi cô: “Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!”
Một đêm dài mệt mỏi và dằn vặt đã trôi qua. Ánh bình minh đã chói chang, khi bước vào trường, lòng tôi vẫn cảm thấy nặng nề vì chưa thể xin lỗi cô. Nhưng rồi, sáng ấy, lúc mà tất cả học trò đều mong chờ được gặp cô để thổ lộ tấm lòng, một cơn địa chấn đã đến. Đêm qua, cô đã ra đi. Một cơn đau tim bất ngờ đã lấy đi cuộc sống của cô mãi mãi, khiến tôi không bao giờ có cơ hội xin lỗi cô được nữa.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo - Mẫu 5
Trong cuộc sống của con người, những năm tháng trôi qua trên ghế nhà trường là khoảng thời gian đẹp nhất. Khi ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ hồn nhiên, không lo lắng về tiền bạc. Tôi cũng trải qua những năm tháng đẹp đẽ như vậy, với những kỷ niệm tuyệt vời dưới mái trường yêu quý, bên cạnh những người bạn và thầy cô tận tâm. Một trong những kỷ niệm đó là khi tôi học lớp ba và bị trượt kỳ thi học sinh giỏi.
Từ nhỏ, tôi đã được cha mẹ dạy rằng phải học giỏi để tương lai không vất vả. Tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ để đạt được điều đó. Trong lớp ba, tôi cố gắng hết sức, đặc biệt là môn văn và toán. Cô Hà, giáo viên chủ nhiệm của tôi, luôn giúp đỡ tôi và khuyến khích sự sáng tạo.
Trường tiểu học tổ chức cuộc thi học sinh giỏi mỗi năm, và tôi đã tham gia với niềm hứng khởi. Nhưng tôi đã mắc sai lầm, làm bài thi mà không đọc kỹ yêu cầu của đề. Kết quả, tôi trượt môn văn. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng và tự trách mình.
Sáng hôm sau, cô đã gọi tôi ra sân trường và nói: “Đừng buồn, điều quan trọng là học được từ sai lầm và không tái phạm nữa.” Tôi rất xúc động và trả lời: “Dạ vâng ạ!”
Sau khi nghe lời dặn dò của cô, tôi cảm thấy nước mắt muốn tuôn ra. Cô luôn quan tâm và mong muốn tôi trưởng thành trên con đường học tập. Ngày hôm đó, cô còn tặng cho tôi một bất ngờ khác nữa - một bức ảnh kỷ niệm cuối năm học. Bức ảnh tôi và cô dưới gốc phượng đỏ vẫn được tôi giữ gìn. Mỗi khi nhìn lại, tôi lại nhớ về thời học trò và lời dạy bảo của cô.
Dù tôi đã trưởng thành và cô đã dẫn dắt nhiều thế hệ học sinh, tôi vẫn giữ liên lạc với cô. Vào những ngày kỷ niệm nhà giáo Việt Nam, tôi thường về thăm trường cũ và người thầy cô đã dìu dắt mình. Dù thời gian trôi qua, tôi vẫn nhớ về cô - người mẹ thứ hai của tôi và kỷ niệm tuổi thơ hồn nhiên.
Những cánh hoa giấy đu đưa dưới ánh chiều hè nhắc tôi về cô giáo cũ. Cô giáo dịu dàng và mỏng manh như những cánh hoa ấy. Kỷ niệm về cô mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Kí ức về cô giáo trở lại khi tôi là học sinh cuối cấp. Tôi sinh ra ở làng quê nghèo. May mắn, trường học đã mở ra. Tôi thường làm trò nghịch ngợm, nhưng cô đã luôn giữ tình thần ổn định.
- Em! Đứng lại ngay! Em có nghe thấy tiếng trống báo giờ rồi không? Tại sao lại chạy như vậy trong lớp? - Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc vang lên.
Tôi quay đầu lại, thấy một giáo viên mới.
Những cánh hoa giấy đu đưa dưới ánh chiều hè nhắc tôi về cô giáo dịu dàng của mình. Cô luôn quan tâm và dìu dắt tôi trên con đường học tập. Những kỷ niệm về cô mãi in sâu trong tâm trí tôi.
- Em về chỗ ngồi ngay! Lớp ổn định trật tự! - Cô giáo bước vào lớp và nhắc nhở.
Tôi lúng túng đi vào chỗ ngồi, trong đầu nghĩ về việc giáo viên chủ nhiệm mới.
- Xin chào các em! Tôi là Hoàng My, giáo viên mới được giao làm chủ nhiệm lớp. Mong mình sẽ có một năm học thành công! Bây giờ, chúng ta sẽ làm quen với nhau. Các em đứng lên và tự giới thiệu nhé! - Cô giáo mới tự giới thiệu và khích lệ lớp.
Cả lớp đều phấn khích khi làm quen với cô giáo mới. Mọi người tự giới thiệu về bản thân mình. Lượt của tôi đến, nhưng tôi quyết định không đứng lên. Cô giáo thấy việc làm quen đang trở nên hấp dẫn nhưng bị gián đoạn, cô lại đi đến chỗ ngồi của tôi.
- Hoàng Mai! Sao em không muốn giới thiệu về bản thân? - Cô giáo hỏi tôi.
Tôi có chút giật mình khi cô giáo mới biết tên của mình ngay từ lúc đầu, nhưng sau đó tôi lại bình tĩnh vì những gì đã trải qua trong bốn năm qua.
Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn chậm rãi đứng dậy:
- Thưa cô, như đã được cô biết, tôi là Hoàng Mai. Tôi xin được kết thúc!
Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ và bảo tôi ngồi xuống. Buổi học đầu tiên kết thúc trong niềm hạnh phúc của bạn bè tôi với việc có cô giáo chủ nhiệm mới, được mọi người gọi là “rất tâm lý”. Riêng tôi, không cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Trong những ngày tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục là một học sinh nghịch ngợm và không nghe lời. Dù kỳ vọng vào kết quả học tập của tôi chưa bao giờ thấp hơn, nhưng điều đáng nói là cô giáo chủ nhiệm mới của tôi không xem thường tôi.
Năm học trôi qua, nhờ sự hướng dẫn của cô My, lớp tôi đã có những tiến bộ đáng kể. Tuy vậy, tôi vẫn là một học sinh gây phiền toái và làm ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết của lớp.
Sau đó, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến cô giáo chủ nhiệm của mình. Tôi nhận ra rằng sức khỏe của cô dường như đã suy giảm và cô thường xuyên có những biểu hiện bất thường.
Ngày thi chuyển cấp đến, mỗi người trong lớp đều mong muốn có một kỳ thi suôn sẻ. Trước giờ thi, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi đã động viên khích lệ từng học sinh.
- Cô tin rằng Hoàng Mai sẽ thi đạt kết quả tốt!
Một cảm xúc dày vò trái tim tôi, tôi chỉ biết gục đầu nhìn lá phượng rơi xuống đất. Tiếng trống vang lên, cô động viên chúng tôi lần cuối rồi bước vào phòng hội đồng. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, tôi thề trong lòng: “Tôi sẽ cố gắng hết mình!”
Khi chúng tôi biết kết quả thi, cũng là lúc nhận tin buồn về bệnh tình của cô My. Cô không thể tiếp tục dạy học nữa. Lớp chúng tôi đến thăm cô, nhưng tôi không dám. Sau khi mọi người rời đi, tôi đứng trước cửa nhà cô, giữ giấy báo đỗ. Đang tính quay về, một bàn tay đặt lên vai tôi và tiếng nói dịu dàng:
- Sao không vào nhà chơi với cô? Cô đợi em lâu rồi đấy!
Tôi cảm thấy nước mắt cay cay, rồi chảy xuống. Cô cười nhẹ nhàng, lau nước mắt cho tôi:
- Con bé ngốc! Thế này Hoàng Mai của chúng ta cũng là một cô công chúa thích khóc à?
Tôi ôm chặt cô và khóc nức nở:
- Em xin lỗi! Em xin lỗi vì những lúc làm cô phiền lòng!
Và đôi bàn tay nhẹ nhàng của cô vẫn đều đều vuốt nhẹ trên má tôi, như một sự an ủi...
Thời gian trôi như chóng vánh, nhưng những kí ức về cô vẫn mãi sống đọng trong tôi, là nguồn động viên để vượt qua mọi khó khăn.
Trong tuổi thơ, ai cũng có những kỷ niệm về thầy, cô giáo của mình. Và tôi cũng thế.
Năm đó, khi tôi còn học lớp một, tôi có kỷ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm.
Ngày đầu tiên bước vào lớp một là ngày tôi không bao giờ quên.
Khi thầy bước vào, dáng vẻ thầy rất nhanh nhẹn và thân thiện.
Thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và giới thiệu bản thân mình.
Khi còn là học sinh tiểu học, tôi luôn tự hào về thành tích Toán học của mình. Nhưng sự kiêu ngạo đã khiến tôi lơ là trong việc học bài. Mọi thứ đã đổi khác khi kỳ kiểm tra đầu tiên của năm học đến.
Trong buổi thi Toán, tôi nhận ra mình đã thất bại nặng nề. Sự thất vọng và lo lắng tràn ngập tâm trí khiến tôi không thể tìm được con đường đi. Mọi suy nghĩ xấu xa đều ùa về, khiến tôi bất lực và tuyệt vọng.
Sự việc bị phát hiện đã đẩy tôi vào hoàn cảnh khó khăn. Đau đớn và hối hận rồi trỗi dậy khi cô giáo nghiêm túc hỏi về vấn đề. Tôi không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với hậu quả của những hành động tồi tệ của mình.
Trước ánh nhìn buồn thương của cô, tôi không thể né tránh. Lòng tự trọng và sự xấu hổ tràn ngập, khiến tôi nhận ra bản thân đã đi sai đường. Tôi chỉ muốn có cơ hội để sửa chữa những sai lầm của mình.
Hối hận và cảm thông với những lỗi lầm của mình, tôi quyết định đứng lên và nhận trách nhiệm. Dù nhận lỗi đã khiến tôi đau đớn, nhưng đó là bước đi cần thiết để học được từ trải nghiệm và phục hồi danh dự.
Trong lúc cô giáo tha thứ cho tôi, tôi cảm thấy mình được cứu rỗi. Lời nhắc nhở của cô trở thành nguồn động viên và hy vọng mới cho tôi. Tôi quyết tâm sẽ không lặp lại những sai lầm trong tương lai.
Sau sự kiện đó, tôi đã chia sẻ mọi điều với gia đình. Sự tha thứ và sự đồng cảm của ba mẹ đã giúp tôi đi qua giai đoạn khó khăn. Tôi hứa sẽ không làm họ thất vọng lần nào nữa.
Ba mẹ đã tha thứ cho con và khuyến khích con học tập chăm chỉ hơn. Con hứa sẽ không tái phạm sai lầm.
Từ sự trải nghiệm đau đớn đó, tôi đã rút ra bài học quý giá về sự trung thực và cố gắng hơn trong học tập. Tôi quyết tâm sẽ không lặp lại sai lầm.
Nhớ lại sự việc, tôi cảm thấy biết ơn vì đã được học được từ kinh nghiệm đó. Tôi hy vọng cô giáo chủ nhiệm của mình sẽ tha thứ và nhận ra sự thay đổi trong tôi.
Những kỷ niệm về thời học sinh cùng cô giáo chủ nhiệm ấm áp và ý nghĩa vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi quyết định sẽ quay lại trường cũ để thăm cô trong dịp lễ 20/11.
Kể về những người thầy cô đã gắn bó với tôi suốt quãng đời học sinh và sinh viên, tôi nhớ đến cô giáo chủ nhiệm của mình thời cấp 2 và 3.
Lớp học đầu tiên của tôi không hoàn hảo, nhưng nó đã để lại trong tôi những kí ức đáng nhớ và bài học quý giá về giáo dục và cuộc sống.
Môi trường học tập của tôi không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng những nỗ lực và sự quyết tâm đã giúp tôi vượt qua mọi thử thách.
Trong chương trình giáo dục phổ thông lúc đó, trẻ em học Vỡ lòng trước rồi mới vào lớp 1 đến lớp 10, tức là tổng cộng 11 năm học.
Theo quy định, trẻ em đã học Vỡ lòng sẽ vào lớp 2 ngay sau đó. Do đó, tôi chỉ học 11 năm chứ không phải 12 năm như học sinh hiện nay.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi khá tuổi tác và nghiêm khắc. Bà đã có nhiều kinh nghiệm giảng dạy trẻ em cấp 1 và thường quật vào tay học sinh khi chúng không làm bài tập về nhà hoặc điểm kém.
Mặc dù có vẻ đáng sợ, nhưng cô giáo chỉ sử dụng thước gỗ dài khoảng 30 phân để trừng phạt học sinh. Cô không sử dụng lời lẽ miệt thị và chỉ ra đòn khi cần thiết.
Cô giáo còn có các biện pháp khác để khuyến khích học sinh học tập chăm chỉ, bao gồm đưa học sinh về nhà để hoàn thành bài tập còn dở và hướng dẫn thêm. Điều này thường kéo dài một vài giờ sau giờ học.
Nhà của cô giáo tôi là một môi trường giáo dục tích cực và gọn gàng. Chồng cô cũng là một giáo viên và cả hai cùng nhau nuôi dạy con cái trong một môi trường lành mạnh.
Tôi thường xuyên là khách mời tại nhà cô giáo và nhớ rõ một số học sinh khác cũng thường xuyên đến để được hỗ trợ học tập. Có những trường hợp khó khăn hơn, nhưng cả cô giáo và chồng cô đều nỗ lực giúp đỡ họ.
Ngày xưa, ngày 20/11 được gọi là 'Ngày Hiến chương các Nhà giáo'. Có lẽ một số quốc gia đã đề xuất Liên hiệp Quốc thiết lập một ngày trong năm để tôn vinh các nhà giáo trên toàn thế giới. Sau đó, Việt Nam đổi thành 'Ngày Nhà giáo Việt Nam', có lẽ vì không có nhiều nước tham gia. Một buổi tối ngày 20/11, tôi và mẹ đến thăm cô giáo với những món quà. Vì cả cô và chồng đều là giáo viên nên trong nhà có rất nhiều hoa.
Mẹ tôi không mua hoa, chắc là vì nghĩ rằng hoa đắt đỏ trong ngày đó, lại không thiết thực. Thay vào đó, mẹ biếu cô giáo một hộp dầu cao con hổ của Trung Quốc, loại tốt hơn cao Sao Vàng của Việt Nam. Dầu cao này nhỏ gọn, vỏ sắt được sơn màu đỏ bóng và in hình con kỳ lân màu vàng rất tinh xảo.
Khi tôi sang lớp 3, cô giáo vẫn là chủ nhiệm của chúng tôi. Tôi học tốt hơn nên không còn phải đến nhà cô sau giờ học nữa. Gia đình tôi vẫn thường xuyên thăm cô cho đến khi chúng tôi chuyển đi nơi khác.
Bố tôi vẫn nhắc lại những lần ông phải đến nhà cô để đón tôi sau giờ học. Mỗi lần đến, bọn trẻ hàng xóm thường chạy đến xem mặt những đứa 'ra tù', trong đó thường có tôi. Tôi may mắn hơn bạn tôi, chỉ là 'tù nhân' của cô giáo mà không phải là tù nhân của trại cải tạo sau này.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 10
'Đại dương rộng lớn bởi dung nạp của nhiều sông, con người cao lớn bởi lòng bao dung cả những lầm lỗi'. Đó là bài học đầu tiên tôi nhận được từ cô giáo và những kỷ niệm về cô vẫn đọng mãi trong tâm trí tôi!
Lúc tôi mới vào lớp 1, cô giáo cao, gầy, với mái tóc bạc phơ nhưng đôi mắt sáng nghiêm nghị. Cách cô nhìn chúng tôi luôn đong đầy tình thương và dò hỏi. Cảm giác ấy vẫn sống mãi trong tôi.
Ngày hôm đó, là ngày thứ bảy. Mai có một cây bút máy mới, màu trắng sọc vàng, với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ tinh xảo, ẩn nấp kín đáo và duyên dáng ở phần cổ bút. Tôi ngắm nhìn cây bút đó một cách thèm khát, trong lòng thầm ao ước được cầm nó trong tay.
Khi giờ ra chơi đến, tôi một mình ở lại lớp, không thể cưỡng lại sự ham muốn của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nhìn cây bút, đặt lại vào chỗ cũ, rồi đột nhiên tôi không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình.
Khi giờ ra chơi kết thúc, các bạn chạy vào lớp, Mai mở cặp và khóc thét khi phát hiện ra rằng chiếc bút yêu quý đã không cánh mà bay đi! Cả lớp xôn xao, bạn bè lục tung sách vở, lục ngăn bàn, có người bò cả xuống dưới bàn để tìm xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi bước vào lớp! Sau khi lắng nghe lời báo cáo của bạn lớp trưởng và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: màu sắc, chữ viết, những điểm đặc biệt, ai tặng, để ở đâu, mất vào lúc nào. Cô yên lặng ngồi xuống.
Lớp trưởng nhanh trí đề nghị:
- Cô cho phép kiểm tra cặp lớp mình đi ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nói, chỉ từ từ hỏi:
- Hôm nay ai ở lại coi lớp?
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô giáo bước vào lớp và gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng tiến đến gần Mai và hỏi:
- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ có đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng cửa lớp, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, vui mừng nhận lại, cô nhắc nhở cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận. Giờ học trôi qua êm đềm, nhẹ nhàng. Ra chơi hôm ấy, các bạn lại đến bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ có tôi biết rõ cây bút thật của Mai đang ở đâu.
Sau đó vài ngày, cô đã gặp riêng tôi. Cô không trách móc cũng không giải thích nhiều. Cô nhìn tôi với ánh mắt thông cảm, cô biết lỗi của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi thường.
Năm tháng trôi qua, bí mật về cây bút chỉ có tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đủ can đảm kể lại câu chuyện của mình như một cách thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi biết cân nhắc trước mỗi hành động của mình. Tôi vẫn nhớ bài học về lỗi lầm và sự bao dung mà cô đã dạy. Và có lẽ, trong suốt cuộc đời, tôi sẽ không bao giờ quên về một người có tấm lòng cao cả như cô!
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo cũ - mẫu 11
Tuổi học sinh là thời kỳ đẹp đẽ, hồn nhiên nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và trong khoảnh khắc ấy cũng có biết bao kỷ niệm đẹp đẽ với thầy cô và bạn bè. Trong số những kỷ niệm đó, kỷ niệm không thể nào quên với cô Trang, tấm lòng, sự tận tâm cô dành cho tôi luôn khắc sâu trong tim.
Tôi vẫn nhớ đó là giữa học kỳ I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ việc để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Thầy không còn làm chủ nhiệm lớp là niềm tiếc nuối lớn nhất với chúng tôi. Thầy là người hóm hỉnh, dạy rất giỏi lại luôn quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy, ai cũng tiếc nuối, mấy bạn gái còn khóc thút thít với nhau.
Sau khi thầy chuyển công tác, điều làm chúng tôi băn khoăn nhất là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán này đoán kia, có người nói thầy Cường sẽ làm, có người nói cô Loan sẽ làm,…
Nhưng tất cả dự đoán của chúng tôi đều sai, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, cô vừa bắt đầu làm việc tại trường năm nay nên chưa ai quen biết.
Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã làm đủ trò để cô không thể dạy học, có người nói chuyện, có người ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản kháng khi cô làm chủ nhiệm lớp. Vì ánh sáng của thầy giáo cũ quá lớn, sự xuất hiện của cô dù biết đó là công việc được phân công nhưng tôi vẫn cảm thấy như cô là người đã đẩy người thầy yêu quý của chúng tôi đi.
Đó quả là một suy nghĩ ích kỉ và hẹp hòi. Bao nhiêu công sức, nỗ lực và tâm huyết cô dành cho chúng tôi đều biến mất, tôi nhìn thấy trong đôi mắt của cô là nỗi buồn và sự thất vọng.
Sáng hôm đó, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối cùng mà cô dạy, ai cũng mệt mỏi và không có tinh thần học tập. Vừa bắt đầu tiết học không lâu thì tôi – cô gái mạnh mẽ nhất lớp bỗng cảm thấy đầu óc mình đang bắt đầu mờ mịt, mọi thứ xung quanh tôi như tan biến dần, đầu tôi nặng nề, tôi gục xuống bàn và ngất đi. Khuôn mặt tôi không còn màu da, mồ hôi chảy ra trên khắp mặt và tay.
Mọi người đều rất hoảng sợ, cô đang giảng bài thì vội vàng chạy xuống với tôi. Cô cho tôi nằm thẳng và dùng ngón trỏ ấn vào nhân trung, sau một lúc thì tôi tỉnh lại. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là cô, khuôn mặt cô lo lắng, mắt đã đầy nước, cô liên tục hỏi tôi có sao không.
Và có vẻ như vẫn chưa yên tâm, cô vội vã bế tôi xuống phòng y tế. Tôi không ngờ rằng người có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bế được tôi lên, bởi vì tôi không hề nhỏ bé.
Có lẽ là sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường như vậy. Thì ra tôi ngất đi là do không ăn sáng, trong tiết thể dục lại chạy nhiều đến mức quá sức mà hạ đường huyết nên ngất đi.
Cô ở bên cạnh tôi cho đến khi cha mẹ tôi đến thì cô mới trở về. Sáng hôm sau đến lớp tôi thấy hộp sữa và cái bánh đặt trên bàn với lời dặn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và hăng say học tập em nhé”. Nét chữ ấy chỉ có cô Trang mới viết, không phải của ai khác. Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã có cái nhìn mới về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó đến nay, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm.
Tôi tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ, một tấm gương về sự kiên trì, bền bỉ để tôi học tập và noi theo.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo cũ - mẫu 12
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỷ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Ngày đầu tiên đến trường, với đầy cảm xúc lạ lẫm, ngượng ngùng, mọi thứ với tôi đều mới lạ, bạn bè mới, thầy cô mới,… Tôi vẫn là cậu bé nép sau lưng mẹ, lo sợ nhìn các bạn cùng lứa, những anh chị đang vui đùa, chạy nhảy.
Buổi lễ khai giảng kết thúc, tất cả học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình, người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học. Rời xa vòng tay của mẹ, bước vào lớp, tôi thấy rất hồi hộp và lo lắng. Xung quanh tôi mọi thứ đều mới lạ, không quen ai, cũng không biết gì về nơi này.
Vừa bước vào lớp, tôi không kìm được lòng mà òa khóc. Tôi khóc nức nở, nước mắt, nước mũi tèm nhèm. Đôi bàn tay gầy gò nhưng thật ấm áp làm tôi cảm thấy an tâm hơn. Hóa ra đôi bàn tay ấy là của thầy Hòa, chủ nhiệm lớp tôi khi ấy. Thầy mỉm cười, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng trấn an cả lớp.
Thầy bước lên bục giảng, thầy yêu cầu chúng tôi im lặng và thầy nói: chào các con, thầy tên là Nguyễn Viết Hòa, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên, những bài học đầu đời dạy tôi nên người.
Cuối giờ, thầy xếp hàng ra về, mọi người đi về rất gọn gàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên kết thúc như vậy, thầy để lại cho tôi ấn tượng về một người thầy mẫu mực. Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy mắng tôi, tôi chạy về chỗ ngồi, trong lòng tức giận với thầy. Vào giờ ra chơi, thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy đến chỗ tôi. Thầy nói:”thầy xin lỗi em vì đã nói nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải là gương mẫu cho các bạn noi theo…. thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu.
Thầy đã ghi dấu trong lòng tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị và thân thiện. Tôi hứa sẽ nỗ lực học tập để trở thành một công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn: “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.”
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo cũ - mẫu 13
Cảm ơn thầy!
Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất để ta quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Những quá khứ đau thương sẽ bị gió cuốn đi, xa mãi như những cánh bồ công anh phất phơ giữa dòng đời xô đẩy. Nhưng cũng có những điều theo ta suốt cuộc đời, như những giọt nước nhỏ nhoi nhưng bồi đắp trong ta bao tình cảm khó phai. Ngày 20/11 đã đến gần, những kỷ niệm về thầy cô bỗng ùa về trong tôi khiến tôi bồi hồi khó tả...
Tôi nhớ như in cái buổi sáng ấy, một buổi sáng trong lành và mát mẻ. Hai tay chống cằm tôi đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ nơi dãy hành lang. Những tia nắng nhảy nhót trên những tán phượng, len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt sân. Không biết giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Có phải mẹ đang ăn sáng, hay mẹ vẫn còn đang say giấc? Suy nghĩ mông lung, chợt tiếng gọi của cô làm tôi tỉnh giấc:
- Huyền! Mang vở bài tập lên cho cô!
Đứa bạn ngồi bên nhéo tôi một cái làm tôi sửng sốt;
- Huyền, cô gọi đây!
Tôi quay lại, vội vàng cầm quyển vở với những hàng chữ xấu xí lên bàn cô giáo. Cô Thích - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Có vẻ như cô là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên ở trường. Hình như lúc ấy cô đã qua tuổi năm chục, hay năm mươi gì đó. Tôi không nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng mái tóc của cô bây giờ đã có vài sợi bạc, đôi mắt mờ mờ nhưng ấm áp tình thương. Cô cởi kính xuống, chau mày vẻ không hài lòng. Cô gọi tôi đứng lên, nghiêm khắc nói:
- Huyền, con là một học sinh khá giỏi trong lớp, tại sao gần đây kết quả học tập của con lại giảm sút như vậy? Bài tập của con làm sai hết. Cô yêu cầu con phải làm lại. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ thông báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!
Tôi im lặng, ngồi xuống, ngượng ngùng trước ánh nhìn chế giễu của các bạn. Buổi học đó cuối cùng cũng kết thúc. Tôi rời đi trong nỗi buồn nặng nề. Tôi bước đi trên con đường đầy sỏi đá, hai bên đường cây xòe bóng mát. Tiếng chim ríu rít trên những cành cây, dường như vui vẻ nhưng tôi không thể vui lên được. Một ngày nữa đã qua, một ngày nữa dài dòng như hàng thế kỷ. Kết quả học tập của tôi ngày càng giảm sút, đến nỗi khiến cô giáo phải bàng hoàng. Buổi học đó, cô đã liên lạc với bố tôi để thảo luận về vấn đề này.
Tôi ngồi đó, bên ngoài phòng họp, lòng tôi như muốn nghẹn ngào. 'Ánh nắng hôm nay sao mà nóng thế?'' - Tôi tự hỏi. Tôi biết, tôi biết lý do tại sao tôi trở nên như vậy. Cô giáo cũng biết, qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ạ! Mẹ tôi bị ốm đã hơn một tuần nay. Tôi phải thường xuyên ra bệnh viện chăm sóc cho mẹ vì không có ai chăm sóc giúp. Khi mẹ ở nhà thường dạy tôi học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không dạy dỗ tôi được.
Khi nghe đến đây, tôi cảm thấy như cô giáo đang nghẹn ngào. Cô hiểu tất cả, điều đó khiến tôi vui. Cô rất quan tâm, yêu thương đám học trò nhỏ trong lớp. Cô hiểu được tâm lý trẻ thơ như tôi. Cuối buổi hôm ấy, cô gọi tôi, nhẹ nhàng:
- Tôi hiểu tình cảm của con. Từ nay, tôi sẽ đến dạy con học vào buổi tối thay mẹ cho đến khi mẹ khoẻ lại. Con đồng ý không?
- Dạ, con đồng ý! Con cảm ơn cô!
Từ ngày ấy, mỗi đêm, tôi đều dành thời gian để dạy con học. Vì nhà tôi cũng ở trong làng nên việc đi lại thuận tiện. Dù trời mưa phùn, tôi vẫn không ngần ngại đạp xe cũ để đến nhà con. Tay tôi lạnh buốt, nhưng tôi vẫn nắm chặt tay con, hy vọng sẽ làm cho con ấm hơn. Những khi mất điện, hai chúng ta cùng ngồi dưới ánh đèn dầu, học bài giữa không gian yên bình. Tôi dạy con làm toán, giúp con đọc hiểu bài một cách từ tốn, nắn nót từng chữ cái cẩn thận. Cảm giác ấy thật gần gũi, như bàn tay của mẹ vậy. Tôi nhớ về mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm!
Một sáng Chủ Nhật, bố dẫn tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Tôi vui mừng khi thấy mẹ đang dần khỏi bệnh. Tôi kể cho mẹ nghe về cô, mẹ rất vui. Nhưng khi chiều buông, tôi cũng phải về nhà.
Sau đó, tôi học hành chăm chỉ hơn, thành tích của tôi cũng ngày càng tiến bộ. Cô quyết định cho tôi tham gia cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó khiến tôi rất vui. Tôi tự nhủ phải cố gắng hết mình để có thể tặng quà cho cô và mẹ. Trước khi đi thi, cô tặng cho tôi một cây bút Hồng Hà, món quà ý nghĩa với tôi. Đó là ước mơ của tôi khi nhìn thấy bạn của mình có được cây bút đó từ mẹ vào đầu năm học. Kèm theo là lời nhắn: ''Con hãy cố gắng nhé! Hãy tập trung và làm hết khả năng của mình, con nhớ không?''. Đó không chỉ là lời nhắn thông thường, mà còn là nguồn động viên lớn lao, niềm tin giúp tôi vượt qua. Ngày thi, tôi đã thi đạt kết quả tốt. Thật bất ngờ khi chiếc bằng khen được trao cho tôi, niềm vui lan tỏa khắp nơi. Niềm vui còn được nhân đôi khi mẹ tôi được xuất viện và trở về bên tôi. Tôi ôm cả cô và mẹ, khóc thút thít như một đứa trẻ (vì lúc đó tôi cảm thấy mình đã lớn). Qua đôi mắt của họ, tôi thấy niềm vui và tự hào. Mẹ tự hào vì con ngoan, còn cô tự hào về thành quả của tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho tôi hai người mẹ đáng kính như vậy.
''Thời gian trôi đi rất nhanh, nếu không biết nắm bắt và tận dụng, thì thật là lãng phí. Để làm được bất cứ điều gì, cần phải kiên trì, nhẫn nại và cố gắng hết mình.'' Đó là những bài học quý giá tôi học được từ cô. Giờ đây, khi đã là một cô bé 15 tuổi, tôi hiểu sâu hơn về cuộc sống. Vì vậy, những gì cô đã dạy, những kỷ niệm về cô, luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, không thể nào quên. Thầy cô - âm thầm, lặng lẽ như vậy, vì vậy mọi người hãy trân trọng mọi thứ, dù chỉ là những điều đơn giản nhất, hãy quý trọng từng khoảnh khắc trong đời.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - Mẫu 14
Mỗi người chúng ta đều mong muốn trở thành những con người có ích và xuất sắc trong xã hội. Để đạt được điều đó, chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ và dạy dỗ của những người thầy, người cô hướng dẫn chúng ta trên con đường khám phá tri thức. Trong lòng mỗi người, có lẽ ai cũng dành sự ngưỡng mộ đặc biệt cho những người thầy, cô giáo. Với bản thân tôi, cô giáo chủ nhiệm trong năm lớp bốn luôn là người ghi dấu sâu trong tâm trí và lòng biết ơn của tôi.
Gia đình tôi là người gốc Bắc, tuy nhiên khi tôi hoàn thành lớp ba, chúng tôi đã phải đương đầu với một cuộc thay đổi lớn và quyết định chuyển về miền Nam để sinh sống. Khi đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không nổi bật về học vấn hay gì cả. Sự chuyển đổi sang một môi trường mới đã khiến tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã. Nhưng điều đó đã thay đổi khi tôi gặp được cô giáo chủ nhiệm mới của mình, người đã truyền động lực và niềm tin cho tôi.
Qua thời gian, tôi dần thích nghi hơn với cuộc sống mới ở đây. Cô giáo đã luôn dành thời gian riêng để quan tâm, hỗ trợ tôi vượt qua những khó khăn ban đầu. Đồng thời, trên bảng đen lớp học, cô luôn chú trọng đến sự tiến bộ của tôi và dành sự quan tâm đặc biệt cho tôi. Nhờ vào sự hỗ trợ của cô, thành tích học tập của tôi đã có sự cải thiện đáng kể.
Dù không còn là cô giáo chủ nhiệm của tôi nữa khi tôi bước vào lớp năm, tôi vẫn thường xuyên được gặp cô và chia sẻ với cô về cuộc sống và học tập của mình. Cô luôn dành thời gian và tình cảm để khuyến khích tôi hoàn thiện bản thân mình. Khi tôi chia tay trường và cô giáo để quay về quê hương, trong lòng tôi luôn ấm áp và biết ơn vì sự hỗ trợ và dạy dỗ của cô.
Dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn luôn nhớ đến cô giáo và những gì cô đã làm cho tôi. Tình cảm và sự quan tâm của cô vẫn hiện hữu trong tâm trí và tâm hồn của tôi, nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của việc sống đạo đức và biết ơn. Tôi mãi mãi sẽ ghi nhớ những kỉ niệm đẹp và bài học quý báu mà cô đã truyền đạt.
Những lời dạy của cô giáo và tình thương mến của cô đã gắn bó với tôi suốt cuộc đời. Tôi luôn ấm ức và biết ơn về những gì cô đã dành cho tôi và những học sinh khác. Cô giáo không chỉ là người thầy mà còn là người bạn, người đồng hành trên con đường học tập và trưởng thành.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và cô giáo chủ nhiệm - điều này là một phần không thể thiếu trong hành trình học tập và trưởng thành của tôi. Những kỉ niệm đó không chỉ là nguồn cảm hứng mà còn là bài học quý báu về lòng biết ơn và tình thương đối với những người đã dành cho chúng tôi sự quan tâm và dạy dỗ.
Trong cuộc sống của mỗi người, sẽ luôn có những kỷ niệm không thể quên. Với tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất là về cô giáo chủ nhiệm trong năm lớp ba của tôi.
Gia đình tôi không giàu có, bố mẹ tôi làm ruộng để nuôi gia đình. Trải qua những khó khăn, năm tôi học lớp ba, gia đình tôi đối diện với bệnh tình của bố và khó khăn về tài chính. Tuy nhiên, có cô giáo chủ nhiệm tên Lan đã động viên và giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều.
Cô Lan không chỉ quan tâm đến học tập mà còn dành thời gian để thăm hỏi và động viên gia đình tôi khi gặp khó khăn. Nhờ sự quan tâm của cô mà tôi có thêm động lực để tiếp tục học tập và vượt qua khó khăn. Cuối năm, tôi đã đạt được thành tích học tập cao và cảm thấy rất biết ơn cô.
Kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm đó sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí và trái tim của tôi. Tôi sẽ luôn nhớ và hứa học tập chăm chỉ để trở thành một người giáo viên tốt như cô.
Kể về một kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và cô giáo - điều này sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời học sinh của tôi. Tôi sẽ luôn ấn tượng về cô và hứa học tập chăm chỉ để trở thành người giáo viên xuất sắc.
Trong cuộc đời mỗi người, luôn tồn tại những kí ức đáng nhớ. Đối với tôi, kí ức về thời học trò trong những năm cấp hai là những kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Tôi nhớ rất rõ một buổi sáng trong lành, tia nắng chiếu qua ô cửa sổ khiến tôi bừng tỉnh. Tiếng gọi của cô giáo làm tôi mừng rỡ và sẵn sàng cho một ngày học mới.
Yến ơi, mang quyển vở bài tập lên đây cho cô đi.
Người bạn ngồi bên cạnh nhéo tôi một cái khiến tôi sững sờ.
Yến à, cô gọi con đấy!
Tôi quay lại vội vã, cầm quyển vở với những hàng chữ xấu xí lên bàn cô Thu - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi.
Cô Thu, một người thầy giàu tình thương và am hiểu. Cô nhắc nhở tôi về kết quả học tập đang giảm sút và yêu cầu tôi phải cố gắng hơn.
Buổi học kết thúc, tôi rời khỏi lớp học với nỗi buồn nặng nề, bước đi trên con đường đầy sỏi đá, không mảnh bóng nào vui vẻ.
Tôi ngồi trước cánh cửa, trong lòng cảm thấy khó chịu và cảm thấy những ngày học tập sắp tới sẽ không dễ dàng.
Cô giáo ơi, mẹ của em đã ốm hơn một tuần rồi. Em phải thường xuyên ra viện để chăm sóc mẹ vì không có ai giúp đỡ. Khi mẹ ở nhà, thường dạy em học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không ai dạy bảo em được.
Nghe như vậy, tôi cảm thấy cô giáo có vẻ nghẹn ngào. Cô thấu hiểu tất cả, điều đó làm tôi rất vui. Cô rất quan tâm và yêu thương các em học sinh trong lớp. Cô hiểu được tâm trạng của trẻ con như tôi.
Cô hiểu hoàn cảnh của em. Từ nay, cô sẽ thay mặt mẹ em đến dạy em học vào buổi tối cho đến khi mẹ khỏi bệnh. Em có đồng ý không?
Vâng ạ! Em cảm ơn cô!
Từ đó, mỗi đêm cô đều dành thời gian đến dạy tôi học bài. Vì nhà cô cũng ở cùng làng nên việc đi lại rất tiện lợi. Dù trời mưa hoặc mất điện, cô vẫn không ngần ngại đạp xe đến nhà tôi.
Tôi cảm thấy quen thuộc khi nắm lấy bàn tay của cô, như được nắm tay mẹ. Lúc ở nhà, mẹ tôi cũng thường làm như vậy. Tôi nhớ mẹ, nhớ mẹ nhiều lắm!
Sau những ngày đó, tôi hăng hái hơn trong học tập, và thành tích của tôi cũng càng ngày càng tốt. Cô giáo quyết định cho tôi tham gia cuộc thi học sinh giỏi của trường, điều đó khiến tôi rất vui vẻ. Tôi tự hứa phải hoàn thành tốt để làm món quà tặng cho cô và mẹ.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 17
Tuổi thơ của tôi trôi qua hạnh phúc và đầy những kỷ niệm đáng nhớ, đặc biệt là với thầy cô giáo đã đồng hành cùng tôi trong những năm tháng ấu thơ.
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh cô giáo chủ nhiệm lớp 3, một người cô tận tụy, dịu dàng và luôn yêu thương học sinh.
Dù đã 6 năm trôi qua, nhưng kỷ niệm về cô và con đường quen thuộc vẫn còn sâu đậm trong tâm trí tôi.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 18
Tuổi thơ của tôi không có những sự kiện lớn mà thường là những điều nhỏ nhặt nhất, nhưng đối với tôi, tất cả những kỷ niệm ấy đều quý báu và không thể quên.
Năm đó tôi học lớp bốn, nhà tôi vẫn còn nghèo, vẫn còn ở xa tít tắp, nơi ít người sinh sống. Vì trường xa nhà, mỗi khi có tiết học phụ đạo, tôi phải ở lại trường và mang theo cơm từ nhà. Mặc dù không muốn mang cơm đi học nhưng không có cách nào khác, và cái đó khiến tôi tự ti hơn so với bạn bè.
Dù đã xa mái trường tiểu học 5, 6 năm, nhưng hình ảnh căn phòng học vẫn hiện về trong tâm trí, đặc biệt là khoảnh khắc của một cô giáo và một đứa trẻ ngồi bên nhau, thưởng thức cây kem mát lạnh.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 19
Mỗi kỷ niệm của tôi về trường lớp, về thầy cô đều mang ý nghĩa đặc biệt. Những kỷ niệm ấy giữ mãi trong tâm trí, không bao giờ phai nhạt.
Kỷ niệm gần đây nhất của tôi là khi học lớp 8, môn hóa học gây khó khăn cho nhiều bạn. Nhưng nhờ sự tận tụy và sự động viên của thầy, tôi và bạn bè đã vượt qua và đạt được thành công.
Khi lên lớp chín, thầy chuyển công tác sang nơi khác, làm tôi cảm thấy hụt hẫng. Nhưng ấn tượng về thầy, về sự tận tụy vẫn mãi trong tâm trí tôi.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ - mẫu 20
Tôi 14 tuổi, đủ lớn để nhận biết được đúng sai, biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Tất cả những điều ấy, tôi học từ thầy.
Mỗi buổi sớm, tôi nhìn thấy thầy đi dạy qua nhà tôi. Những kỷ niệm về thời đi học với thầy luôn in sâu trong tâm trí tôi.
Sống trong đời, ta cần một tấm lòng đầy yêu thương.
Em có biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi.
Câu hát này, quen quen mà thế! Tìm lại những ký ức, tôi cố gắng liên kết với nó.
A! Đúng rồi! Đó là nó!
Thầy vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này. Thầy thích bài hát vì ý nghĩa của nó, nhắc nhở chúng tôi phải giữ những điều tốt đẹp, tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Vì cuộc sống là như thế, giống như để gió cuốn đi.
Thế đấy! Thầy đã dạy cho chúng tôi biết sống! Nhớ lại thời đi học với thầy, giờ mới thấm thía. Lúc đó chỉ biết vâng lời thôi.
Kể về kỉ niệm với thầy ư? Quá nhiều để kể! Chính thầy cũng là một kỉ niệm đáng nhớ với tôi!
Luôn tiếc nuối vì thời gian học với thầy quá ít ỏi. Thầy dạy chúng tôi rất chu đáo, từ toán đến văn. Thầy còn có những truyện cười thú vị, mỗi khi chúng tôi mệt mỏi, thầy lại kể cho chúng tôi nghe.
Nhà thầy cách trường hơn 20 cây số, mưa nắng thầy vẫn đến đúng giờ. Thầy như cơn gió mới, là tia sáng ấm áp chiếu sáng ước mơ của tôi và các bạn.
Thầy thường nói: “Nếu được chọn một lần đi trên con đường hoa, các con sẽ chọn bông hoa nào?”. Bây giờ, con hiểu ý thầy rồi, thầy ạ. Con sẽ chọn cho mình “bông hoa” cơ hội đẹp nhất. Thầy cũng nói thầy không có con riêng, thế nên thầy xem chúng tôi như con của mình. Thầy đã đối xử với con rất tốt. Vì thế, chúng tôi cố gắng làm thầy vui, như cách con cái báo hiếu với cha mình vậy.
Thầy và chúng tôi đã gắn bó như vậy. Nhưng, vào giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe hiệu phó nói, chúng tôi như không tin vào điều đó. Tôi nhớ ngày hôm đó rõ lắm. Đó là thứ 2, ngày 21, tháng 2. Chúng tôi đã khóc rất nhiều. Thầy sắp phải xa chúng tôi rồi! Làm sao bây giờ? Thầy cũng đã rơi lệ. Thầy nói với chúng tôi: “Các con ở lại phải nghe lời thầy giáo mới, phải chăm chỉ học hành. Cơ hội không nhiều, các con phải biết nắm bắt. Chúc các con sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Thôi, chào các con, thầy đi đây! “Chúng tôi đã khóc rất nhiều. Tôi hỏi ngây thơ: “Thầy đi thì khi nào về ạ?”. Tôi nghĩ, thầy không còn là thầy của tôi nữa!
Nhưng không phải như vậy, thầy vẫn là thầy của chúng tôi mãi. Bây giờ, mỗi sáng thấy thầy, tôi vẫn chào thầy. Và, vui hơn, thầy vẫn nhận ra tôi, thầy còn cười với tôi. Tôi tự hào vì đến giờ vẫn làm theo lời thầy dạy: Tôn sư trọng đạo, biết ơn người có ơn với mình. Hạnh phúc hơn, lớp 7, khi viết truyện về thầy, truyện của tôi được giải ba. Thầy ơi, con viết về thầy được giải ba đấy, thầy ạ!
Đã hơn 4 năm rồi nhưng tôi vẫn không quên thầy. Thầy là kỉ niệm khó quên trong lòng tôi. Mặc dù xa thầy rồi, nhưng bài học thầy dạy tôi vẫn chưa phai nhạt. Thầy ơi, dù hôm nay là 26/11, nhưng con vẫn nhớ đến ngày nhà giáo Việt Nam, chúc thầy mạnh khỏe và hạnh phúc. Mong thầy sẽ thành công trong sự nghiệp trồng người của mình. Và, chờ xem con sẽ thực hiện ước mơ của mình như thế nào, thầy nhé!