Bài văn Kể về những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi về tình bạn trong thời học trò với dàn ý chi tiết và 30 bài văn ngắn gọn được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các bài viết của học sinh lớp 5 trên khắp cả nước, giúp bạn triển khai ý, tích lũy thêm vốn từ để viết bài văn Kể một kỷ niệm khó quên về tình bạn.
Những kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn tuổi học trò của tôi (phác thảo, 30 mẫu tuyệt vời)
Những kỷ niệm tuyệt vời nhất về tình bạn tuổi học trò của tôi - mẫu 1
Có những người dường như là những vì sao xa xôi, mỗi người một nơi, nhưng bất ngờ gặp nhau và trở thành bạn bè. Tôi và My cũng có một mối quan hệ bạn bè với những kỷ niệm khó quên như thế.
Dù đã học chung từ lớp một, nhưng tôi và My ít khi tiếp xúc và trò chuyện với nhau. Mặc dù tôi nghĩ chúng tôi không hợp nhau. Nhưng giữa năm lớp 4, một biến cố lớn xảy ra với My, nỗi đau mà nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không vượt qua. Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã khiến bố của My nằm liệt giường, trụ cột của gia đình giờ đây đã bị lay chuyển. Ban đầu, My giữ kín nỗi đau của mình, tôi chỉ nhận ra qua ánh mắt đỏ hoe và khuôn mặt luôn hướng xuống. Cho đến khi một ngày Quân - một cậu bạn cùng lớp ở gần nhà My nói ra, tôi mới biết. Chúng tôi cùng với cô giáo đến thăm gia đình My sau giờ học. Ngôi nhà nằm ở một con hẻm nhỏ, yên tĩnh, nhìn vào ngôi nhà có vẻ ảm đạm. Trong nhà cũng đơn giản, đồ đạc cũ kỹ, có những thứ hư hại. Khi thấy bạn bè đến, My hơi ngạc nhiên, hành động có phần bối rối. Đôi mắt của cậu vẫn nặng nề suy tư và sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt mặc dù cậu chỉ mới mười tuổi. Đang nói chuyện không suôn sẻ, My xin phép được ra ngoài vườn. Tôi không biết nghĩ gì, một lúc sau, không thấy My trở lại, tôi bước ra ngoài tìm kiếm. Ở cuối vườn, dưới gốc cây lớn, tôi thấy My đang run lên bần bật. Nhìn thấy tôi, cậu gạt đi nước mắt. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay qua vai cậu, ôm cậu vào lòng. Và rồi, My bật khóc nức nở, khóc như trút hết nước mắt của mình. Tôi chỉ ôm cậu, im lặng như vậy cho đến khi tiếng khóc dịu đi. My ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, nói với giọng khàn khàn:
– Cảm ơn bạn!
– Mọi thứ sẽ ổn thôi! Cậu rất mạnh mẽ, cậu đang làm rất tốt đấy.
Tôi vuốt những sợi tóc ướt nước mắt của My ra sau và chúng tôi cùng nhau trao nhau một nụ cười đầy đồng cảm.
Mấy ngày sau, My nghỉ triền miên khiến tôi lo lắng. Nhưng sau một tuần, cậu ấy đã trở lại với một nguồn năng lượng đầy vui vẻ, lạc quan. Tôi xin cô giáo cho tôi ngồi cạnh My và giúp cậu ấy chép bài đầy đủ. Và lúc đó, suy nghĩ rằng chúng tôi không hợp nhau đã tan vỡ.
Bây giờ chúng tôi đã gắn bó hơn và hiểu nhau nhiều hơn. Hai chúng tôi còn hứa sẽ cố gắng vào một ngôi trường cấp 2 chất lượng và mãi mãi đi cùng nhau!
Phác thảo cho Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn tuổi học trò
I. Mở đầu
- Giới thiệu về một kỷ niệm đáng nhớ
- Cảm nhận của bạn về kỷ niệm đó
II. Phần chính
1. Tóm tắt về người đã tạo ra kỷ niệm đặc biệt với bạn
- Hình dáng
- Độ tuổi
- Đặc điểm ấn tượng với bạn
- Tính cách và cách hành xử của người đó
2. Trình bày về kỷ niệm
- Đây là một kỷ niệm vui hay buồn
- Sự kiện diễn ra trong hoàn cảnh nào, vào thời điểm nào
3. Tường thuật về tình hình, cảnh ngộ xảy ra
- Kỷ niệm này liên quan đến ai
- Người đó như thế nào?
4. Tiến triển của sự kiện
- Bắt đầu câu chuyện và diễn biến ra sao
- Trình bày cao trào của câu chuyện
- Tâm trạng, cảm xúc của nhân vật trong sự kiện
5. Kết thúc câu chuyện
- Cách mà câu chuyện kết thúc
- Chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận của bạn về câu chuyện
III. Kết bài
Câu chuyện là một kỉ niệm đáng nhớ từ thời cắp sách đến trường. Nó đã để lại cho em một bài học quý giá và em sẽ mãi khắc ghi trong trí não kỉ niệm này.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 2
Em và Tâm đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ nên chúng ta có một tình bạn thân thiết. Trong quá trình này, có nhiều kỉ niệm tuyệt vời và đáng nhớ, nhưng có một kỷ niệm mà em sẽ không bao giờ quên, đó là lần cùng nhau trốn học đi chơi.
Em vẫn nhớ rõ hôm đó, một buổi tối mùa hè nóng bức và oi ả. Cái nóng của đường phố khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu và mệt mỏi. Tâm đưa em đi trên chiếc xe đạp nhỏ để đến lớp học thêm. Trên đường đi, hai chúng ta than vãn về cơn nóng và căng thẳng. Bất ngờ, một ý tưởng xuất hiện trong đầu em và em nói với Tâm:
– Điều mình nên làm là trốn học hôm nay. Nó quá nóng để ngồi trong lớp học.
Nghe điều này, Tâm lo lắng và từ chối:
– Không, chúng ta nên đi học. Nếu thầy phát hiện, có thể gọi điện cho phụ huynh của chúng ta.
– Thôi lớp đông thế, thầy chắc không để ý đâu. Đi thôi… Đồng ý không?
Và sau một thời gian thuyết phục, cuối cùng Tâm đã đồng ý cúp học cùng em. Do đó, chúng ta đã không đến lớp học thêm như thường lệ mà quyết định đi đâu đó khác. Buổi tối đó, chúng ta đã đi ăn và chơi vui vẻ cả buổi. Chúng ta thưởng cho bản thân nhiều món ăn ngon như xúc xích, lạp xường, khoai tây chiên... và sau đó, đạp xe ra hồ ngồi ăn kem để thư giãn. Mặc dù lo lắng về việc bị phát hiện, nhưng chúng ta vẫn thấy rất vui và thoải mái. Tâm và em đã có thời gian chia sẻ nhiều điều từ trường lớp đến bạn bè, gia đình... Nhờ buổi tối đó, chúng ta hiểu nhau hơn và gắn bó hơn.
Sau đó, khi chúng ta trở về nhà, mọi chuyện không được như mong đợi khi cả bố mẹ em và bố mẹ Tâm đều biết chúng ta đã trốn học đi chơi. Lúc đó, chúng ta phải xin lỗi bố mẹ và hứa sẽ không bao giờ làm điều đó nữa. Vì vậy, bố mẹ đã tha thứ cho chúng ta lần này.
Mặc dù biết rằng đó là hành động không đúng, nhưng khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Đó là một kỷ niệm mà có lẽ cả em và Tâm sẽ nhớ suốt đời và không bao giờ quên.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 3
Em có một người bạn thân, chúng ta luôn gắn bó và chia sẻ với nhau mọi điều. Dù Thắm đã chuyển về quê sống nhưng tình bạn ấy vẫn còn sống mãi trong em.
Thắm có vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai nhưng khỏe mạnh, mái tóc dài thường được buông tự nhiên khi ở nhà và cột gọn khi đến trường. Với khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt lanh lợi, Thắm rất thông minh. Cô ấy là học sinh giỏi ở lớp nhiều năm, được mọi người ngưỡng mộ. Thắm rất chăm chỉ và tốt bụng, luôn giúp đỡ những người bạn gặp khó khăn về học tập và sức khỏe.
Nhớ rõ một sự việc đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng lại là một kỷ niệm đẹp, một bài học quý giá về tình bạn.
Dung nghỉ học hai ngày, không rõ lý do, cả cô giáo lẫn các bạn đều lo lắng. Thắm tìm đến nhà Dung và được mọi người biết được những khó khăn của gia đình Dung. Thắm quyết định đến thăm Dung, dù không cần phải báo cáo cho cô giáo. Dung trở lại lớp với sự giúp đỡ của Thắm, và cả lớp đều biết về điều này.
Khi Dung trở lại lớp, cô giáo tuyên bố rằng Dung vẫn đủ điều kiện dự thi học kì. Thắm nhận được lời khen từ cô giáo và sự biết ơn từ gia đình Dung.
Tôi ngạc nhiên khi Thắm mời tôi vào thư viện xem truyện sau giờ học. Tôi dũng cảm hỏi Thắm liệu có giận tôi không. Câu trả lời của Thắm khiến tôi suy nghĩ: 'Giận về điều gì? Tình bạn rất quý giá và đáng trân trọng nhất trong thời học sinh.'
Tôi luôn nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của tôi. Tôi cố gắng học giỏi để sánh kịp bạn ấy, và Thắm là tấm gương tôi noi theo.
Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò - mẫu 4
Thời gian trôi đi, đã ba năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh thường rủ nhau ra vườn hoa chơi vào giờ giải lao.
Sáng ấy, một sáng xuân ấm áp, chúng tôi thả hồn trong không khí trong lành. Vườn trường đầy màu hoa, nhưng tôi ưa thích nhất là hoa cúc vàng. Cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau, hương thơm dịu dàng, màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh nhếch môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng hoa hồng mới là hoa vương giả của mọi loại hoa.
Chúng tôi cãi nhau, mỗi người kiên quyết về quan điểm của mình. Ban đầu, Quỳnh vẫn giữ vững quan điểm của mình. Nhưng rồi, từ góc vườn, bác bảo vệ tiếp cận chúng tôi:
- Hai cháu, đã nghe hai cháu cãi nhau từ nãy đến giờ về việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ, bác sẽ nói cho hai cháu nghe: 'Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng. Quan trọng là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa, giữ cho chúng luôn tươi mới và kích thích chúng nở ra nhiều hoa hơn'. Chúng tôi nghe bác nói mới hiểu. Vườn hoa trước mắt tựa như sáng lên trong mắt chúng tôi.
Bây giờ, chúng tôi đã trưởng thành. Nhưng kỷ niệm tuổi thơ vẫn mãi sống trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỷ niệm khó quên.
Kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn tuổi học trò - mẫu 6
Mỗi khi trưởng thành, chúng ta đều để lại phía sau những kỷ niệm đẹp và buồn của tuổi thơ. Đối với tôi, kỉ niệm về mối quan hệ với Mai trong một sự kiện khiến tôi không thể nào quên trong suốt cuộc đời.
Tôi vẫn nhớ rõ sự việc xảy ra vào ngày đó. Cô giáo giao bài tập về nhà là viết văn miêu tả ngày hội ở quê. Vì ham chơi, cả buổi chiều tôi đã quên mất việc phải làm bài. Khi về nhà, tôi nhớ ra nhưng mệt mỏi và buồn ngủ, không muốn làm. Bỗng nghĩ đến Mai, người bạn thân nhất của tôi trên lớp.
Sáng hôm sau, khi đến trường, tôi đã mượn vở của Mai để chép bài. Thấy Mai có chút e dè, tôi đã nói:
- Yên tâm đi, nếu cô kiểm tra, có lẽ chỉ chấm vài bạn. Nếu gọi tôi lên bảng, chắc chắn không gọi cậu.
Mai đưa vở cho tôi. Trước giờ vào lớp, tôi vội vàng chép bài. Khi cô giáo vào lớp, chúng tôi nhìn nhau lo sợ khi được gọi lên bảng.
Sau khi kiểm tra bài cũ, cô gọi chúng tôi đứng lên và có vẻ nghiêm túc:
- Hai con cho cô biết, ai là người sao chép bài của bạn?
Mai quay sang em với ánh mắt muốn em tiết lộ sự thật. Nhưng nghĩ đến hậu quả nếu bố mẹ biết em không làm bài tập, em lo sợ và im lặng. Bất ngờ, Mai nói: “Thưa cô, em là người ạ!”.
Cô giáo nhìn Mai và phát biểu:
- Con hãy viết bản tường trình và xin chữ kí của phụ huynh cho cô.
Suốt tiết học, Mai không nói một lời. Trong tâm trí em, lo lắng và hối tiếc tràn ngập. Em nhận ra sự ích kỷ của mình và hối hận khi đã làm Mai phải chịu thiệt thòi. Cuối tiết học, em đến gặp cô và thú nhận sự thật. Cô gọi hai chúng ta lên và nhắc nhở: “Việc giúp đỡ nhau trong học tập là tốt nhưng việc sao chép bài là không tốt. Vy đã dũng cảm nhận lỗi của mình. Lần này, cô sẽ tha thứ nhưng hy vọng em học được bài học từ điều này”.
Em xin lỗi Mai. Gần ba năm qua, tình bạn của chúng ta đã gần như đổ vỡ vì sự ích kỷ của em. Nhưng chúng ta đã cười với nhau. Trong những kỷ niệm đó, tình bạn của chúng ta đã trải qua những thử thách.
Tình bạn của chúng ta ngày càng chặt chẽ. Cả em và Mai đều cố gắng học tập chăm chỉ. Khi gặp khó khăn, chúng ta luôn cùng nhau thảo luận và tự giải quyết. Mỗi khi nhớ về kỷ niệm đó, em nhớ rằng phải sống trung thực và nỗ lực hơn nữa trong học tập.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn học trò - mẫu 7
Tôi và Hân đã là bạn thân từ khi còn nhỏ ở mẫu giáo. Chúng tôi cùng nhau trải qua những năm tháng học hành và lớn lên. Tình bạn của chúng tôi luôn thân thiết và sâu đậm. Trong những kỷ niệm đó, có một sự việc mà tôi không thể quên, đó là lúc chúng tôi cãi nhau trong giờ giải lao ở trường.
Mặc dù đã trôi qua 5 năm, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Một buổi sáng đẹp trời, không khí mùa xuân êm đềm, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa của trường. Vườn hoa rực rỡ với nhiều loài hoa, đặc biệt là hoa cúc vàng. Tôi không thể nhịn được, nói với Hân:
- Hân ơi, nhìn kìa, hoa cúc mới thật đẹp phải không!
Hân nhíu mày nói:
- Trông như mọi lúc thôi. Chẳng có gì đặc biệt, không như hoa hồng là vương miện của các loài hoa.
Chúng tôi tranh luận mãi vì mỗi người đều tự tin vào quan điểm của mình. Cuối cùng, tranh cãi đã leo thang thành cãi vã và tiếng nói to. Bác bảo vệ gần đó đã vội chạy lại chúng tôi:
Hai cháu ơi, bác đã nghe cháu đang tranh luận về vẻ đẹp của hoa đấy. Bây giờ bác nói thế này xem có đúng không: “Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh được. Chúng ta cùng nhau chăm sóc để hoa mãi tươi đẹp”.
Sau khi bác bảo vệ phát biểu, tôi và Hân không còn cãi nhau nữa mà im lặng. Cả hai đều nhận ra lỗi của mình nhưng lại ngần ngại trong việc thể hiện tình bạn. Khi còn lúng túng, Hân quay sang cười làm hòa với tôi:
- Mình xin lỗi nhé! Mình có hơi nóng tính.
Tôi nhanh chóng đáp:
- Không sao cả! Mình cũng phải nhận lỗi. Lẽ ra nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.
Trước mặt chúng tôi là vườn hoa tươi đẹp với nhiều màu sắc đa dạng của các loài hoa. Cả hai chúng tôi đều vui vẻ, cùng tươi cười. Bạn bè dù gặp mâu thuẫn cũng cần phải biết kiềm chế và thấu hiểu lẫn nhau để bảo vệ tình bạn.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn học trò - mẫu 8
Tình bạn là một trong những điều quan trọng nhất đối với mỗi người. Nó đi kèm với chúng ta qua nhiều năm tháng, và hiện tại, khi đã trưởng thành, tôi mới thực sự hiểu được giá trị của tình bạn. Với tôi, tình bạn tuổi học trò là đẹp nhất, bởi lúc ấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không vướng bận và không có bất kỳ áp đặt nào đối với tình bạn. Chúng ta gắn kết với nhau bởi tình cảm chân thành từ trái tim mà không cần phải suy tính. Và tôi còn nhớ rất nhiều những kỷ niệm đẹp với Linh - người bạn thân từ những ngày thơ ấu của mình.
Linh và tôi là hai người bạn thân từ khi còn học lớp bốn. Chúng tôi luôn đi cùng nhau, từ việc đến trường, đi chơi, thậm chí là cả khi trốn tránh khỏi bố mẹ để ra ngoài chơi. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất với tôi là khi chúng tôi tụ tập ở nhà một người bạn cả ngày cùng hai người bạn khác. Buổi sáng, Linh và tôi đi chung một chiếc xe đạp, mỗi người mang một thứ gì đó: tôi cầm khoai lang, Linh cầm bột mỳ. Đến nơi, chúng tôi cùng bật nhạc mới mua và nhảy theo nhóm nhảy trên màn hình, hát theo những bản nhạc. Thật là vui vẻ, vì đôi khi, chúng ta có những điều muốn làm nhưng không thể, chỉ khi có bạn bè ở bên cạnh, chia sẻ cùng suy nghĩ thì tâm hồn mới được thảnh thơi nhất.
Sau khi hát xong, tất cả chúng tôi cùng nhau nấu ăn. Mặc dù chỉ là trẻ con, nhưng tất cả đều cùng nhau làm những món ăn đơn giản như khoai lang tẩm bột và bánh đa với tương ớt. Những món ăn đó đã giúp chúng tôi thêm gắn kết và lần đầu tiên, chúng tôi cùng nhau nói lên những ước mơ của mình. Những ước mơ giản dị đó, không phải lúc nào cũng chia sẻ với cha mẹ, chỉ có bạn bè mới hiểu và chia sẻ. Và cho đến bây giờ, có người thực hiện ước mơ của mình, có người không, nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy rất xúc động.
Tình bạn đẹp nhất là khi xuất phát từ trái tim và tình yêu thương chân thành. Dù thời gian trôi qua, con người lớn lên, nhưng những kỷ niệm vẫn còn mãi. Vì vậy, chúng ta nên biết trân trọng những kỷ niệm đó, để không phải hối tiếc vì thời gian trôi đi quá nhanh mà không lưu lại được điều gì.
Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò - mẫu 9
Tôi ít bạn bè vì gia đình thường xuyên chuyển nhà do công việc không ổn định của bố. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà của bà ngoại, tôi có một kỷ niệm đáng nhớ và thú vị.
Câu chuyện là như thế này, tôi đi cùng anh trai và em họ con nhà dì. Ba chúng tôi khởi hành sớm để kịp chuyến tàu đầu tiên. Nhà ga rất ồn ào và đông đúc, nhưng chúng tôi đã sắm vé từ trước nên lên tàu khá thoải mái. Trong buồng, ngoài ba anh em tôi, còn có một người lạ. Khi tàu chuẩn bị khởi hành, người đó mới xuất hiện. Tôi không chú ý nhiều vì đang đọc cuốn truyện Conan yêu thích của mình. Anh trai và em họ chỉ biết chơi game, không ngó lên lần nào.
Trên chuyến tàu, để thư giãn, tôi nghỉ mắt ngắm cảnh vật phía sau rất thú vị. Thảnh thơi, tôi mở gói bim bim ăn không lo lắng. Nhưng bỗng một ánh mắt khó chịu từ bên cạnh thu hút sự chú ý của tôi. Tôi tỏ ra không hài lòng, nhưng chỉ có bạn ngồi cạnh tôi mới chú ý đến. Sau một lúc, bạn ấy tự nhiên lấy bim bim của tôi và ăn. Thật là vô duyên, nhưng tôi không làm gì cả, vẫn để bạn ấy ăn vì tôi muốn là một người lịch sự.
Sau khi xong bim bim, tôi tiếp tục đọc truyện và không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra. Khi đến điểm dừng, tôi tỉnh dậy và ngạc nhiên khi phát hiện gói bim bim chưa bóc. Mọi thứ đã rõ, là tôi đã nhầm gói bim bim của bạn ấy và tự ăn mà không hay biết. Tôi nháo nhác tìm kiếm nhưng vô ích.
Trên đường về nhà, tôi kể chuyện cho anh và em họ nghe, nhưng cuối cùng lại hối hận vì đã làm như vậy. Về đến nhà, tôi thấy rất ủ rũ và hối hận. Bỗng ngoài sân, tôi nhìn thấy bạn ngồi cạnh tôi trên tàu, làm tôi cảm thấy ngượng ngùng.
Sau chuyến tàu đó, tôi có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi có nhiều điểm chung, thậm chí là sở thích ăn bim bim. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ một tình huống đặc biệt và đáng nhớ như vậy.
Kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn học trò - mẫu 10
Sau khi bố mất, tôi sống với bà ngoại và học lớp Ba. Bà ngoại đã về hưu, còn mẹ tôi đi làm cả ngày. Cuộc sống khó khăn nhưng tôi cố gắng học tập và trở thành học sinh giỏi.
Ở gần trường tiểu học, nhưng tôi phải đi học xa, đôi khi gặp khó khăn vì thời tiết xấu. Mẹ luôn động viên tôi và tôi cố gắng vì gia đình.
Một buổi sáng chủ nhật, khi tôi đang học bài, cô bạn hàng xóm tới chơi. Mặc dù đã gặp nhiều lần, nhưng tôi vẫn e dè và không dám bắt đầu cuộc trò chuyện. Bạn có vẻ cao hơn tôi, gương mặt dễ thương, làn da trắng mịn. Nhìn vào bài vở của tôi, bạn khen: 'Chữ viết của cậu đẹp quá!'
Trong tuổi thơ đáng yêu, Hương Lan tự giới thiệu là Lê Thị Hương Lan và hỏi tên của tôi. Khi nghe tôi nói, bạn lại nhắc lại tên tôi: 'Nguyễn Thị Quỳnh'. Chúng tôi cùng cười vui...
Sau đó, mỗi chủ nhật, Hương Lan thường đến nhà tôi chơi. Chúng tôi vui vẻ trò chuyện, thảo luận về bài học và bài toán khó. Mặc dù Hương Lan mời tôi sang nhà bạn chơi nhiều lần, nhưng tôi chỉ hứa và khất. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ tôi đã dặn: 'Đừng làm phiền người khác vì sự thiếu thốn của chính mình'. Bố và mẹ Hương Lan đều là giáo viên, vào ngày 1 tháng 6, khi tôi về từ trường, tôi thấy bố mẹ Hương Lan đang nói chuyện với bà ngoại. Tôi cúi chào họ...
- Cháu chào ông bà.
- Chào cháu. Cháu vừa đi tham dự lễ 1 tháng 6 ở trường về à?
- Vâng ạ!
Bố mẹ Hương Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, và nói với bà: 'Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá!'... Ông bà cho tôi một số quà, bao gồm một bộ quần áo đẹp và sách vở, cùng một cái ba-lô màu xanh để mang sách vở đi học, một thứ mà tôi đã mong chờ từ lâu. Tôi cảm ơn họ và run run nhận quà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói: 'Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và Hương Lan cùng tuổi và cùng lớp đấy...'
Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ về hoàn cảnh của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà khoảng nửa cây số. Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đã làm cho tôi.
Trong lớp Bốn, tôi và Lan đều được vinh dự là học sinh giỏi và thi học sinh giỏi môn Toán trên toàn quận. Lan đạt giải Nhì, còn tôi đạt giải Ba. Chúng tôi trở thành những người bạn thân thiết. Bố mẹ Lan thương yêu tôi như con cháu ruột trong nhà.
Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những ngày mưa gió, tôi lại nhớ về những kỷ niệm đầu tiên khi gặp Hương Lan.
Kỉ niệm đẹp nhất của tôi về tình bạn trong thời học trò - mẫu 11
Tôi bước đi trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật đẹp, xanh ngắt không một cơn mưa. Ánh nắng vàng nhẹ nhàng rải xuống đường, khiến tôi nhớ về Mai.
Người bạn ấy không học cùng trường, cũng không cùng lớp với tôi, mà chúng tôi quen biết trong một hoàn cảnh đặc biệt.
Mỗi chiều đi học về, tôi thường thấy một cô bé đi bán bỏng ngô, mặc quần áo rách rưới. Một ngày mưa, dù quần áo ướt sũng, cô vẫn đi bán. Tôi đến gần, kéo áo mưa của mình che cho cô bé. Trên đường đi, tôi hỏi:
- Bạn tên là gì? Sao mỗi ngày bạn lại đi bán bỏng vậy?
Cô bé đáp:
- Mình tên là Mai. Vì nhà mình khá khó khăn, nên mình phải bán bỏng để kiếm tiền mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng không khác gì nhà của Mai. Bỗng, tôi nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không chần chừ, tôi liền đề xuất ý đó cho Mai, nhưng Mai từ chối:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự mình kiếm tiền để mua những thứ cần thiết.
Kể từ ngày đó, tôi không thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi một ngày, tôi gặp lại Mai trong một kỳ thi học sinh giỏi. Chúng tôi vui mừng ôm nhau, sau đó chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Khi bắt đầu kỳ thi, tôi làm phần đầu bài tốt nhưng gặp khó khăn ở một bài toán. Tôi thấy Mai đang viết liên tục. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên, một tờ giấy bị gấp tròn được ném về phía tôi. Tôi nhìn thấy Mai nháy mắt một cái. Tôi hiểu ý Mai, dù muốn nhặt lên nhưng tôi lại nhớ câu Mai nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự mình lao động để kiếm tiền mua đồ.
Vậy là tôi không mở ra xem nữa mà tập trung đọc kỹ đề bài để tìm đáp án, và cuối cùng, tôi cũng tìm ra. Tôi viết nhanh xong. Khi hết giờ, tôi đã hoàn thành tất cả bài thi. Ra về, Mai lại tiến lại gần tôi và nói:
Lúc nãy thấy bạn bối rối nên muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ thì thấy hối hận. Tốt hơn hết là chúng ta tự lao động bằng chân và trí óc của chính mình.
Tôi và Mai cùng bước đi cạnh nhau. Trời xanh quá và trong sáng hơn.
Kỉ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò - mẫu 12
Trong những năm học tiểu học, tôi có nhiều bạn thân. Nhưng bạn Phương Thảo là người tôi quý nhất. Tôi mãi nhớ câu chuyện khi Phương Thảo không cho tôi mượn bộ dụng cụ học tập mà suýt nữa chúng tôi có một cuộc cãi vã.
Chuyện là như thế này. Năm học lớp 3, đầu năm, cô giáo kiểm tra đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo từ tổ 1 đã kiểm tra tuần trước, và tuần sau đến lượt tổ 3 của tôi. Do chủ nhật tôi về quê chơi, nên sáng thứ hai, bố mẹ đã đưa tôi thẳng đến lớp để kịp giờ học mà không kịp ghé qua nhà lấy đồ học. Khi kiểm tra, tôi cầu cứu Phương Thảo mượn nhưng cô ấy từ chối, làm tôi bị cô phê bình. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và không muốn chơi với Phương Thảo nữa - như một kẻ xấu xa, đáng ghét. Sau khi tôi tránh né và không chơi, Phương Thảo nhận ra và đến hỏi về tình hình.
- Thu Hằng giận tôi à, Phương Thảo hỏi.
- Vậy là tại sao không cho mượn đồ, muốn khiến người khác bị phê bình à?
- Không, bạn chưa hiểu tôi đâu. Cô giáo luôn nhắc chúng ta phải trung thực. Nếu tôi cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn có lỗi, nhưng thực ra cả bạn và tôi đều có lỗi đó là thói dối trá. Bố mẹ tôi luôn nhắc tôi muốn trở thành người tốt trước hết phải là người trung thực. Phương Thảo nói một hồi, tôi nghe thấy có lý nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng.
Đã 2 năm rồi, chúng tôi đã lên lớp 5. Từ sự việc đó, tôi và Phương Thảo hiểu và gần gũi hơn. Chúng tôi luôn khuyến khích nhau cố gắng đạt được nhiều điểm tốt trong học tập.
Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò - mẫu 13
Trong ký ức của mỗi người, đặc biệt là với học sinh như tôi, một người bạn thân là không thể thiếu. Đan - người bạn thân từ lớp 1 đến giờ vẫn học cùng tôi.
Đan có vóc dáng nhỏ nhắn và làn da trắng mịn. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một cái nhìn. Đôi môi đỏ mọng, nụ cười tươi luôn hiện lên trên khuôn mặt. Điều này khiến cho cô bạn này trở nên quyến rũ và duyên dáng hơn. Đan có dáng đi nhẹ nhàng và uyển chuyển. Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng. Chính vì thế, ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của cô là không thể thiếu. Giọng ca 'cây nhà lá vườn' này đã mang về cho lớp và trường nhiều giải thưởng cao.
Trong lớp, Đan rất hiền lành và dễ tính, nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Trong các hoạt động của trường và lớp, cô luôn đứng đầu. Tuy vậy, Đan vẫn coi việc học là quan trọng nhất. Với trí thông minh và tính toán nhanh nhẹn, cô bạn này là một học sinh giỏi môn toán. Đan luôn được thầy cô và bạn bè yêu quý vì khả năng học tập xuất sắc cùng tinh thần giúp đỡ bạn bè. Ở nhà, ngoài giờ học, Đan luôn dành thời gian giúp đỡ cha mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan còn có một sở thích hơi kỳ quặc là thích xem phim ma. Mỗi khi rảnh rỗi, chúng tôi thường trò chuyện về học tập và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Khi tôi bị cảm, Đan đã chứng minh mình là một người bạn thật sự. Tôi phải nghỉ học hết hai tuần. Tuy vậy, Đan vẫn đến nhà tôi và giúp tôi với mỗi bài toán, bài văn. Điều này thực sự làm tôi cảm động. Khi tôi đã hồi phục, hai đứa lại cùng nhau bước đi đến trường, trên con đường chứa đựng những kỷ niệm vui buồn của đôi bạn thân.
Đan luôn là một người bạn đồng hành tốt không chỉ với em mà còn với tất cả mọi người. Em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để chúng ta mãi là bạn thân, hai tâm hồn cùng bước đi.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn thời học trò - mẫu 14
Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi phải cố gắng học tập, không thua kém ai. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày chỉ biết học và đọc sách. Tôi không quan tâm đến những người xung quanh và luôn đứng đầu lớp. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, đó là suy nghĩ của tôi!
Một ngày, có một bạn mới chuyển đến lớp tôi. Lần đầu tiên bạn ấy vào lớp, cô giáo giới thiệu bạn ấy là Trang từ lớp A2 chuyển đến. Bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi và dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.
Buổi học kết thúc, tôi vẫn ngồi đọc sách như thường. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra ngoài chơi mà ngồi bên cạnh tôi. Tôi hỏi 'bạn nhìn gì vậy', Trang mỉm cười và nói về quyển sách mà tôi đọc. Tôi đã cho Trang mượn quyển sách đó và từ đó, chúng tôi trở thành bạn thân.
Tôi thấy Trang là một người đáng thương và đáng khen ngợi.
Tôi và Trang trở nên thân thiết với nhau. Chúng tôi cùng học tập và chia sẻ, và tôi thấy cuộc sống trở nên đầy màu sắc hơn từ khi có Trang. Từ ngày làm bạn với Trang, tôi không còn cô đơn nữa.
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những người bạn. Gặp được người bạn đồng hành là một điều hạnh phúc to lớn. Tôi luôn trân trọng mối quan hệ bạn bè giữa tôi và My, và chúng tôi sẽ cùng nhau tiếp tục học hành và giữ gìn tình bạn vững vàng, hạnh phúc.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn thời học trò - mẫu 15
Mỗi người trong chúng ta đều có những kỷ niệm đẹp riêng. Kỷ niệm không thể nào quên của tôi là chuyến đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của tôi.
Chuyến đi đó thật vui vẻ, chúng tôi cùng nhau khám phá vẻ đẹp của Nha Trang. Biển xanh, cát trắng, chúng tôi đã cùng nhau trải nghiệm những khoảnh khắc đáng nhớ và hạnh phúc.
Đã ba năm trôi qua từ ngày chúng tôi cùng đi chơi, nhưng kỷ niệm ấy vẫn mãi trong tâm trí tôi. Đó là một kỷ niệm không thể nào quên.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất về tình bạn thời học trò - mẫu 16
Về nhà muộn hơn bình thường, mẹ tôi hỏi: 'Hôm nay sao con về muộn thế? Thường ngày đến chừng 11 giờ là con về rồi. Hôm nay có sinh hoạt gì ở lớp không con?'. 'Con sẽ kể mẹ nghe ngay, mẹ nhé'. Trả lời xong, tôi vào rửa mặt và tay sạch sẽ rồi ngồi bên mẹ để kể chuyện.
- Câu chuyện này đúng là như thế mẹ ạ! Tan học, con và Phương - em của dì Tư, chúng tôi đi về sau cùng. Cả đám đi xe trước, chỉ có mình con và Phương đi bộ. Trời nắng chói chang, hai đứa chúng tôi nép vào lề đường để đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa bước sang đường, cả hai chúng tôi đều nghe một tiếng rên nhỏ nhẹ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi! Có tiếng ai đó rên đấy phải không?
- Mình cũng nghe thấy vậy đó.
Chúng tôi quan sát quanh quất nhưng không thấy ai. Bỗng, tiếng rên lại vang lên. Cả hai chúng tôi như đã xác định được hướng tiếng rên phát ra. Chúng tôi tiến lại gần gốc cây me tây nằm sâu trong lề đường.
- Ôi! Một bà lão.
Phương nhận ra trước rồi kéo tay con chạy đến. Bà đang nằm gối đầu lên gốc cây. Bộ quần áo bà bị bẩn đầy bụi đường. Chiếc gậy tre nằm gần chân. Tóc bạc phơ của bà. Khuôn mặt nhăn nheo xanh xao. Con chạm vào trán bà và cảm thấy lạnh lẽo.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây Phương?
Phương nói vội vã, giọng run run:
- Cậu có dầu không?
Lúc đó, tôi nhớ ra và nhanh chóng lấy cặp, kéo dây khóa mở ra một lọ dầu gió Kim mẹ mới mua cho tôi hôm trước. Tôi thấm dầu lên trán, mũi, và thái dương của bà, xoa nhẹ nhàng. Sau khoảng mười lăm phút, chúng tôi thấy bà ấm lại và hơi thở đều đều trở lại. Bà mở mắt nhìn chúng tôi và nói nhỏ:
- Cho bà chút nước.
Nghe bà nói, tôi quay lại và nói nhanh với Phương:
- Cậu ở đây với bà, tớ sẽ đi mua nước nhé!
- Tôi chạy về phía cửa hàng cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút, rồi vội vã quay lại. Tôi đưa túi nước cho bà và từ từ cho bà uống. Khi uống được nửa túi, bà bảo tôi để bà nghỉ một chút. Tôi ngồi bên cạnh bà. Sau một lúc, bà uống hết túi nước và nhìn chúng tôi:
- Bà từ làng bên kia tới thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Khi đến đây, thấy trời nắng quá, bà dừng lại nghỉ chân ở gốc me này. Không ngờ, sau một lúc ngồi, bà bắt đầu cảm thấy đau đớn, nhưng không có ai để kêu cứu.
- Giờ này, bà đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn chưa ạ?
- Cảm giác đã đỡ nhưng vẫn còn mệt mỏi.
Sau khi ngồi bên bà một lúc, chúng tôi quyết định một người ra đường để đón xe, đưa bà vào bệnh viện và thông báo cho gia đình của bà. Tôi chạy ra đường và chờ đợi. Từ xa, một chiếc Honda tiến tới. Tôi vẫy tay hiệu cho xe dừng lại. Người lái xe, có vẻ như cùng tuổi với cha tôi, dừng lại và hỏi:
- Em định đi đâu thế?
- Thưa ông, tôi không đi đâu nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng tôi đi học về thì thấy bà ngất xỉu ở đây. Mong ông đưa giúp bà vào bệnh viện được không ạ!
Người lái xe xuống và đi cùng tôi đến gốc me. Thấy bà đang nằm nghỉ với sự giúp đỡ của Phương, ông ta lập tức nói:
- Một trong hai cháu đang đợi ở đây. Cháu còn lại đi cùng ông đưa bà vào bệnh viện.
Ông bế bà cụ lên tay và cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, ông đưa Phương trở lại. Khi chia tay chúng tôi, ông nói:
- Hai cháu thật ngoan. Ông rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu có thể yên tâm về nhà. Ông sẽ đến xóm Đông và thông báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.
Lên xe, ông quay lại mỉm cười với chúng tôi. Việc con trễ về là do lí do đó, mẹ ạ!
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 17
Thái Hà là người bạn thân nhất của em. Chúng tôi đã chơi cùng nhau suốt năm năm qua. Kỷ niệm đáng nhớ nhất của chúng tôi chính là lần gặp đầu tiên.
Hôm ấy là buổi tập trung đầu tiên của học sinh lớp 1 toàn trường. Em đi cùng mẹ, cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Sau khi mẹ rời đi, em ngồi một mình trên ghế đá không dám nói chuyện với ai. Đúng lúc đó, một cô bé với khuôn mặt tròn bầu bĩnh siêu dễ thương lại tiến lại gần và nói chuyện với em. Đó chính là Thái Hà. Thấy em ngần ngừ, cô bé ngồi xuống bên cạnh và tự giới thiệu. Biết cô bé cùng tuổi và cùng lớp, em cũng thoải mái hơn. Chỉ trong ít phút, chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ. Hà dẫn em đi khám phá sân trường, giới thiệu các cơ sở như nhà vệ sinh, thư viện, sân bóng, căn tin. Hóa ra mẹ của Hà là giáo viên ở trường nên cô bé thường xuyên đến đây và biết rõ cấu trúc trường. Với Hà ở bên, em cảm thấy tự tin hơn và được hòa nhập cùng bạn bè và trường học nhờ cô bé.
Mãi đến hôm nay, em vẫn nhớ rõ nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lánh của Thái Hà hôm đó. Suốt năm năm qua, cậu ấy luôn bên cạnh và cùng em học tập, vui chơi. Dù có thêm nhiều người bạn mới, nhưng không ai có thể thay thế được Hà trong trái tim em.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 18
Tuấn và em là đôi bạn thân từ lúc mới học lớp 2 đến tận bây giờ. Vì vậy, chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm đáng nhớ cùng nhau. Trong đó, kỷ niệm mà em nhớ nhất là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.
Hôm đó, là buổi tổng kết cuối năm học. Nhờ một năm học chăm chỉ, cố gắng hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thành tích học sinh giỏi. Khi nhận giấy khen và phần thưởng, chúng tôi rất vui sướng. Trên đường về nhà, chúng tôi cùng trò chuyện vui vẻ về kế hoạch cho hai tháng nghỉ hè sắp tới. Bỗng, trời tối sập lại, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn dông sắp đến. Nhận ra điều đó, chúng tôi cố gắng chạy nhanh về nhà để tránh mưa. Khi về đến nhà, chúng tôi đều ướt nhưng vẫn cười vui vẻ. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ.
Từ lúc đó đến nay đã gần hai năm trôi qua. Nhưng niềm vui và cảnh vật của sự kiện đó em vẫn nhớ rõ. Hy vọng tình bạn của em và Tuấn sẽ mãi mãi giữ vững như thế.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 19
Một kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.
Hôm đó, vào buổi trưa mát mẻ, em và Khải đã thỏa thuận ra sông tắm để giải nhiệt. Dưới ánh nắng chói chang, nước sông bên dưới bóng cây khế và dừa mát lạnh, quyến rũ không ngừng. Vì thế, chúng tôi không ngần ngại, không làm khởi động mà ngay lập tức lao xuống nước. Trong lúc đang thưởng thức niềm vui của việc bơi lội, em bất ngờ cảm thấy cơ bắp chân co cứng. Sau một khoảnh khắc giật mình, em nhận ra mình đang bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể em mất cân bằng và hai tay vụt về phía trước một cách không kiểm soát.
Rất may mắn, Khải ngay lúc đó ở gần và nhận ra tình hình của em, liền bơi lại để giúp đỡ. Vì em có thân hình lớn hơn nhiều so với Khải, nên quá trình này gặp nhiều khó khăn. Xung quanh không có người lớn nào do đang giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì dìu em vào bờ từng chút một. Sau khoảng hai mươi phút, em và cậu ấy mới đặt chân lên bờ. Mặt Khải lúc đó đỏ ửng vì mệt, thở hổn hển, nhưng vẫn dành sự quan tâm và nhẹ nhàng xoa bóp chân em, nhằm giúp em sớm hồi phục.
Từ lúc đó, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em coi cậu ấy như người anh trai thân thiết nhất của mình.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 20
Chắc chắn mọi người đều sẽ giữ trong lòng những kỷ niệm đáng nhớ với người bạn của mình. Em cũng không ngoại lệ. Kỷ niệm mà em nhớ nhất về tình bạn đó là một lần em và Tuấn Anh trốn học để đi xem trận đấu bóng đá và khi về trời đổ mưa, hai đứa bị ướt sũng, em đã bị ốm sau đó, Tuấn Anh chăm sóc em chu đáo.
Buổi chiều đó, Tuấn Anh mời em đi xem trận bóng đá tranh cup của các anh lớp trên. Đó là một trận đấu rất đặc biệt, chỉ diễn ra mỗi năm một lần. Em đang do dự không biết có nên đi hay không nhưng cuối cùng em quyết định đi xem một lúc rồi về sớm để đi học.
Em đưa Tuấn Anh đi trên chiếc xe đạp cũ của em đến khu đất trống ở làng bên khá xa nhà em. Khi đến đó, các anh đã sẵn sàng, chuẩn bị mọi thứ cho trận đấu. Một bên là đội đỏ của lớp 9A, một bên là đội xanh của lớp 9C, cả hai đều là những đối thủ mạnh mẽ cho chức vô địch năm nay và đều có sức mạnh ngang nhau. Trận đấu bắt đầu với những cú sút tài ba và những pha cản phá xuất sắc của thủ môn, làm cho trận đấu trở nên kịch tính hơn, với tỉ số vẫn là 0:0.
Mọi người đều bị thu hút và lôi cuốn vào trận đấu quan trọng này. Dù ánh nắng gay gắt và cái nóng vẫn không làm cho những cầu thủ trên sân mất hứng, những giọt mồ hôi chảy trên gương mặt, làm ướt đẫm cả áo đấu của họ. Hiệp một kết thúc và gần đến giờ vào lớp nhưng hai chúng tôi vẫn ở lại để xem hiệp hai và hoàn toàn quên việc phải đi học. Sau 30 phút nghỉ, hai đội đổi gôn và bắt đầu hiệp hai. Hiệp hai diễn ra kịch tính hơn, cả hai đội đều có những cơ hội nguy hiểm về phía đối thủ nhưng phải đợi đến loạt sút luân lưu với tỉ số 4:5 sau hai hiệp phụ thì chiến thắng thuộc về đội lớp 9C. Chỉ khi trận đấu kết thúc chúng tôi mới nhận ra đã quá muộn để đi học và chỉ còn 15 phút nữa là hết giờ học. Lúc đó, tôi và Tuấn Anh cảm thấy lo lắng vì sẽ bị bố mẹ phát hiện trốn học nên hai chúng tôi đạp xe ra đê để tính toán thời gian rồi về như bình thường như mọi khi sau giờ học. Nhưng khi bắt đầu đi xe về, thì trời bắt đầu mưa mà chúng tôi lại không mang theo áo mưa nên cả hai đều trở về đầu trần.
Sau ngày đó, tôi bị ốm và phải nghỉ học. Cô giáo đến nhà thăm tôi và báo với bố mẹ về việc hôm qua tôi nghỉ học, đúng lúc đó Tuấn Anh đến và nhận hết lỗi về tôi, tự trách bản thân vì tôi bị ốm. Tôi cũng kể tất cả mọi chuyện và nhận lỗi của mình, nói rằng đó không phải là lỗi của bạn. Bố mẹ tha lỗi cho tôi vì đã biết cách sửa sai. Hôm sau, bạn đến giảng bài cho tôi vì tôi nghỉ học, bạn chăm sóc tôi chu đáo. Tôi rất trân trọng bạn.
Đó là một kỷ niệm không thể nào quên về tình bạn của tôi với Tuấn Anh, sau kỷ niệm đó tôi càng yêu quý bạn. Chúng tôi đã tự hứa sẽ không trốn học nữa và cùng nhau tiến bộ trong học tập để làm bố mẹ hài lòng.
Kỉ niệm đẹp nhất của em về tình bạn tuổi học trò - mẫu 21
Thời gian trôi đi, đã ba năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ. Khi tôi cùng Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi trong giờ giải lao lớp Hai.
Buổi sáng ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi thoải mái hít thở không khí trong lành. Vườn hoa trong trường đầy sắc hoa. Tôi yêu nhất cây hoa cúc vàng. Nó có nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm nồng và trông thật dễ thương, sắc hoa vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp quá!
Quỳnh nhăn mày:
- Ừm, đúng thế! Nhưng không có gì sánh bằng vẻ đẹp của hoa hồng. Hoa hồng là nữ hoàng của mọi loài hoa.
Tôi và Quỳnh dành thời gian tranh luận, mỗi người đều kiên quyết giữ ý kiến của mình. Ban đầu, Quỳnh giữ vững quan điểm của mình. Quỳnh tức tôi quá! Từ phía vườn hoa, người bảo vệ lại tiến lại gần chúng tôi:
- Này hai bạn, từ lúc nãy đã nghe hai bạn tranh cãi về việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ, tôi sẽ nói cho hai bạn nghe: 'Mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Quan trọng là chúng ta cần biết cách chăm sóc để hoa thêm đẹp, thêm tươi và phát triển ra nhiều hoa hơn'. Tôi và Quỳnh nghe người bảo vệ nói mới hiểu. Lúc đó, chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt hạnh phúc như lúc đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi dường như trở nên tươi đẹp hơn.
Giờ đây, chúng tôi đã trưởng thành. Kỷ niệm của tuổi thơ vẫn đọng mãi trong tâm trí tôi: Một mối quan hệ bạn bè đẹp, một kỉ niệm không thể nào quên.
Kỉ niệm đẹp nhất của tôi về tình bạn tuổi học trò - mẫu 22
Vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà do công việc không ổn định của bố, nên tôi có ít bạn. Năm ngoái, trên chuyến tàu trở về nhà của mình, tôi đã trải qua một kỷ niệm thú vị và đáng nhớ.
Câu chuyện này bắt đầu khi tôi đi cùng anh trai và một đứa em họ của tôi. Ba chúng tôi xuất phát từ nhà sớm để kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga đông đúc và ồn ào với người và hàng hóa. Chúng tôi tự tin lên toa vì đã mua vé từ trước. Buồng ngồi của chúng tôi, ngoại trừ ba anh em tôi, còn có một người lạ bí ẩn. Khi tàu sắp khởi hành, người đó mới xuất hiện. Tôi không để ý nhiều vì đang chăm chú vào cuốn truyện Conan yêu thích của mình. Anh trai và đứa em họ tôi, hai tín đồ game điện tử, không quan tâm gì đến tôi và chỉ tập trung vào trò chơi của mình.
Trong khi tàu chạy, để thư giãn mắt, tôi ngắm cảnh bên ngoài đang lùi dần. Tôi bỏ quyển truyện tranh xuống và thong thả bóc gói bim bim sát bên. Khi ăn miếng thứ ba, tôi nhận ra có một ánh mắt đang chăm chú soi mói tôi. Tôi thể hiện sự không hài lòng. Anh trai và đứa em họ tôi vô tư không để ý tới tôi, chỉ có người bạn ngồi bên cạnh tôi nhìn với vẻ mặt khó hiểu. Sau vài giây, hành động của người bạn ấy khiến tôi ngạc nhiên. Người ấy lấy một viên bim bim của tôi và ăn ngon lành. Thật là không lịch sự, nhưng tôi không tỏ ra keo kiệt. Mẹ tôi đã dạy tôi cách ứng xử, vì vậy tôi để người bạn ấy ăn miếng đó với lòng hài lòng về việc là một người lịch sự và biết lắng nghe.
Sau khi giải quyết xong việc bóc bim bim, tôi tiếp tục đọc truyện của mình và loại bỏ những suy nghĩ khác. Khi đến điểm dừng, anh trai đánh thức tôi dậy. Tôi uể oải dậy và sắp xếp đồ đạc. Người bạn ngồi cạnh tôi đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm và quyết định sẽ kể câu chuyện này cho mọi người nghe trong bữa trưa. Nhưng khi đứng dậy, tôi bất ngờ khi phát hiện ra gói bim bim chưa bóc. Tôi nhận ra tất cả đã rõ ràng, là tôi đã lấy nhầm gói bim bim của người bạn kia. Tôi không thể tìm thấy người bạn ấy trên toa tàu.
Khi trở về nhà, tôi kể câu chuyện này cho anh trai và đứa em họ. Cả hai cười to, còn tôi thì cảm thấy xấu hổ. Khi đến nhà bà, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ và hối hận về những gì đã xảy ra. Mọi chuyện trở nên rõ ràng khi tôi nhìn thấy người bạn kia đứng ngoài sân. Đó chính là Hiền, người bạn kia đã đi cùng tôi trên tàu. Bà tôi cười và đứa em họ tôi cũng cười chênh vênh với tôi.
Sau chuyến tàu thú vị đó, tôi đã có một người bạn mới tại quê nhà. Chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn, chia sẻ những sở thích và cả niềm đam mê ăn bim bim! Tình bạn của chúng tôi bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và sẽ mãi là một kỷ niệm đáng nhớ.
Kỉ niệm đẹp nhất của tôi về tình bạn tuổi học trò - mẫu 23
Trong hành trình trưởng thành, mỗi người đều có những người bạn đồng hành, không chỉ là gia đình mà còn có những người bạn tuyệt vời. Mỗi người bạn lại để lại trong lòng ta những kỷ niệm đặc biệt. Và có một người bạn mà tôi luôn nhớ mãi đó là Quỳnh. Nhớ về cô bạn thân ngày xưa làm lòng tôi lại xao xuyến. Trong những kỷ niệm đó, có một kỷ niệm mà tôi sẽ mãi không quên.
Khi em học lớp ba, có một kỷ niệm đáng nhớ về Quỳnh - người bạn ngồi cùng bàn với em. Hai chúng em thân thiết, luôn hỗ trợ nhau trong những khoảnh khắc khó khăn. Gần cuối năm học đó, em phải nhập viện vì bị viêm ruột thừa, và phải nghỉ học liên tục hàng tuần. Bài học trên lớp đều bị bỏ qua. Một ngày nọ, cô giáo gọi điện cho mẹ em, yêu cầu các bạn bè ghi chép bài cho em để khi trở lại trường không gặp khó khăn. Tuy nhiên, mẹ và em không biết ai để nhờ. Em lo lắng trước kỳ thi sắp tới sau khi xuất viện. Nhà em ở một làng xa trường, và không có bạn bè nào ở gần trong lớp.
Đến một tối, em bất ngờ nhìn thấy Quỳnh đi vào bệnh viện trong bộ áo mưa, đạp xe đến. Rồi em biết rằng, bạn ấy tự nguyện ghi chép bài giúp em, muốn hỗ trợ em trong học tập. Nhà Quỳnh ở xa nhà em, nên mẹ em lo lắng hỏi:
- Con đi như vậy, bố mẹ có biết không?
- Dạ, con đã xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cũng đã đồng ý để con giúp đỡ bạn. Quỳnh lễ phép trả lời.
Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở lại đây chờ một lát mẹ quay lại lấy sách vở. Quỳnh đến thăm vết thương sau ca phẫu thuật của em và giải thích bài học cho em như cô giáo trên lớp. Em nhớ rõ hình ảnh của Quỳnh nhỏ bé đi lại trong phòng bệnh, vừa di chuyển vừa giảng bài, một cách lưu loát như giáo viên. Suốt thời gian em ở viện, Quỳnh không ngừng đến thăm. Ngày mưa gió, dù xa xôi, Quỳnh vẫn nhờ bố mẹ đưa đến.
Mẹ em phải đi làm cả ngày và phải chăm sóc em gái nhỏ mới hai tuổi, nên rất vất vả. Có những ngày tối muộn mẹ mới có thời gian đến viện với em. Quỳnh biết điều đó, sợ em buồn nên mỗi khi thấy mẹ em đến muộn, bạn ấy sẽ ở lại và trò chuyện với em. Trong thời gian giúp đỡ em, Quỳnh từ bỏ cả lớp học tiếng Anh và lớp đàn piano yêu thích của mình. Nhìn vào những dòng chữ ngắn trên trang vở, em rất cảm động. Nhờ có Quỳnh, em có thể bắt kịp với các bạn trong lớp khi trở lại học.
Mẹ em nói với em rằng:
- Quỳnh, một người bạn tốt, luôn ngoan ngoãn. Em nhớ những điều bạn ấy đã giúp đỡ mình.
Em hiểu rõ lời dặn của mẹ và càng trân trọng tình bạn của mình với Quỳnh. Từ lần đó, chúng ta trở nên gắn bó hơn, luôn hỗ trợ lẫn nhau trong học tập.
Cho đến hôm nay, em và Quỳnh vẫn là bạn tốt của nhau. Kỷ niệm của chúng ta về ngày đó là một trong những kỷ niệm đẹp khó quên về tình bạn. Chúng ta luôn trân trọng và giữ gìn tình cảm này.
Từ khi mới sinh ra, bố mẹ luôn dạy em những lời khuyên tốt đẹp. Trong đó, họ luôn nhấn mạnh về tình bạn và tình thương. Nhờ vào điều đó, em đã có một người bạn đặc biệt.
Một ngày thứ hai bình thường, khi Ánh chuyển đến lớp em, em đã chào đón bạn mới một cách nồng nhiệt. Em nhớ hình ảnh đó như một phần của kỷ niệm về những ngày học trò.
Tiết học đầu tiên vui vẻ, và em đã chia sẻ quyển truyện tranh mới với Ánh. Đó là một bước khởi đầu tốt đẹp cho mối quan hệ bạn bè của chúng ta.
Sau hai tiết học, em và Ánh đã cùng nhau đọc quyển truyện tranh mới. Đó là một ngày đáng nhớ và đầy ý nghĩa cho chúng ta.
Chúng tôi đọc sách cùng nhau, vui vẻ trò chuyện và cười nhiều vì những tình huống hài hước. Từ đó, chúng tôi trở nên gần gũi hơn, dễ dàng chia sẻ và tận hưởng những khoảnh khắc trong lớp học.
Hôm sau, khi em đến lớp, Ánh đã chào đón em với sự nhiệt tình. Chúng tôi đã trò chuyện và chia sẻ nhiều hơn, tạo nên một mối quan hệ bạn bè đáng trân trọng.
Chúng tôi giúp đỡ nhau trong học tập và cùng nhau trải qua những hoạt động ngoại khóa. Mỗi người đều hướng dẫn và ủng hộ nhau trong mọi tình huống.
Ánh là một người bạn đáng quý, đã mang lại cho em niềm vui và sự hỗ trợ trong cuộc sống học đường. Em luôn trân trọng mối quan hệ đặc biệt này.
Em luôn biết ơn Ánh đã ở bên cạnh và chia sẻ mọi điều với em. Hy vọng chúng ta sẽ mãi là bạn thân của nhau.
Nhung là người bạn đồng hành từ thời mầm non đến tiểu học. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn sau mỗi năm học.
Dù chúng tôi phải chia xa nhau khi lên lớp 3, nhưng cuộc gặp lại sau này đã làm đậm chất kỷ niệm và tình bạn của chúng tôi.
Buổi chiều mùa thu êm đềm, khí trời trong lành, bầu trời rộng lớn. Em trải bước về nhà, hòa mình vào không gian thơ mộng của mùa thu. Công viên là nơi đong đầy kỷ niệm của em và Nhung, nơi họ trở thành bạn thân.
Gặp lại Nhung, em vui mừng và ngạc nhiên. Nhung vẫn giữ nét xinh xắn và phúc hậu như xưa, nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Thu, lâu rồi không gặp cậu. - Nhung chào em.
Em không kìm được nước mắt khi ôm Nhung. Em cảm thấy rất vui vì gặp lại bạn thân của mình.
- Nhung à, cậu đã về! Em thật cần cậu! - Em nức nở nói.
- Đừng khóc nữa, em ơi. Mình về rồi đấy. - Nhung an ủi.
Hai người ngồi xuống gần xích đu, nhớ lại những kỷ niệm xưa. Em hỏi trước:
- Hai năm qua, cậu vẫn ổn chứ?
Nhung tươi cười tủm tỉm khi nghe em hỏi. Nụ cười ấm áp và dịu dàng của Nhung không thể nhầm lẫn.
- Mình sống rất tốt. Hà Nội có môi trường học tập tốt. Ban đầu khá lạ lẫm nhưng mình đã quen được nhiều bạn mới. Còn cậu thì sao?
Em chỉ cười:
- Mình cũng ổn. Gia đình vẫn khỏe mạnh. Chỉ có điều, việc mất liên lạc với cậu khiến mình cảm thấy buồn và lo lắng.
- Mình cũng nhớ cậu lắm. Hôm nay, mình về quê thăm ông bà nên mình muốn xin phép bố mẹ được về chơi với cậu một tuần. Một tuần thôi nhé. Cậu cho mình ngủ tạm ở nhà một tuần được không?
Em rất vui mừng:
- Dĩ nhiên là được mà. Ở bao lâu cũng được hết.
Sau đó, em và Nhung có một tuần để cùng nhau. Một tuần để hồi tưởng về những kỷ niệm của thời thơ ấu, những khoảnh khắc vui vẻ, đáng yêu.
Cuộc gặp lại người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ mãi là một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của em.
“Thời gian trôi đi nhanh thật. Chỉ còn lại những kỷ niệm…”. Cảm giác ấy luôn hiện hữu khi tôi nhớ về thời cấp hai cùng Lan.
Tôi và Lan đã là bạn thân từ thuở nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Chúng tôi chia sẻ mọi điều như hai người chị em gái. Nhưng một ngày, khi tôi đợi Lan mà không thấy, tôi bắt đầu cảm thấy tức giận và lo lắng. Nhưng sau khi biết Lan bị ốm, tôi cảm thấy thương và có lỗi với bạn.
Tôi và Lan lại thấy tình bạn của chúng ta càng trở nên quý báu hơn.
Từ đó, tình bạn của chúng tôi trở nên mạnh mẽ và thiết thực hơn bao giờ hết.
Những kỷ niệm về tình bạn thật sự chân thành. Chúng bắt nguồn từ trái tim và lan tỏa từ trái tim. Đúng vậy, như câu thơ ca nói:
“Sống giữa tình bạn bè
Không bằng sống trong bể ngọc kim cương.”
Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò của tôi - mẫu 27
An và tôi đã gần nhau từ nhỏ, một đứa ở đầu thôn, một đứa ở cuối thôn. Từ khi còn nhỏ đến lớp mẫu giáo, chúng tôi đã chung lớp, chung trường. Mặc dù thân nhau, nhưng cũng có những lúc gian giận.
Năm học trước, lớp em có một cô bạn gái mới chuyển đến tên là Thu. Thu rất xinh đẹp và cuốn hút. Các bạn trong lớp đều thích Thu, muốn chơi và học cùng bạn ấy. Ban đầu, Thu thường cho tôi đồ ăn và những vật dụng học tập, và chúng tôi thường xuyên nói chuyện và chơi cùng nhau.
Trước khi có Thu, tôi và An thân nhau nhưng sau đó, An cảm thấy xa lạ và lạc long. Dường như có một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi. Mỗi ngày, khoảng cách giữa tôi và Thu càng lớn dần, không còn sự gần gũi và vui vẻ như trước.
Trong tiết học Toán, cô giáo nói đùa: “Dạo này không thấy Lan và An tranh luận nhau nhỉ?” Tôi cười nhạt vì không thể thấy được An đang cảm thấy thế nào. Dù Thu có nhiều bạn khác, nhưng tôi lại cảm thấy mất mát nếu thiếu An bên cạnh.
Vào tối đó, em ghé nhà An và thổ lộ rằng em rất nhớ An và xin lỗi về những hành động không chín chắn trước đó. An không tức giận mà còn rất nhớ em. Em rất vui mừng, sự gắn bó giữa hai đứa càng thêm chặt chẽ, cả hai đều cố gắng học tốt để vào cùng một trường.
Kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn học trò của tôi - mẫu 28
Em và Nga là bạn thân từ nhỏ vì nhà hai đứa gần nhau. Chúng tôi có nhiều kỷ niệm đáng nhớ cùng nhau. Trong số đó, có một kỷ niệm từ năm lớp 4 mà em không quên được.
Hôm đó, sau khi báo cáo về tình hình lớp học, bạn lớp trưởng và cô giáo giải quyết một vấn đề quan trọng. Mai, bạn ngồi cùng bàn với em, đã mất tiền đóng học phí của mình. Mai lên tiếng giải thích:
- Dạ thưa cô, vì ba mẹ em phải đi công tác nên đã giao cho em tiền đóng học phí. Em đã cất giữ cẩn thận nhưng vẫn mất. Em chắc chắn là mất tiền trong lớp học này.
Cô hỏi:
- Em đã kiểm tra kỹ chưa? Tại sao em lại chắc chắn như vậy? Chúng ta cần xem xét tất cả các khả năng có thể xảy ra.
Khi ấy, Mai quay đầu nhìn tôi với vẻ tức giận:
- Em chắc chắn là bị mất tiền ở trong lớp này, mọi người đều biết nhà Lan nghèo, em ấy thấy em có nhiều tiền và lấy đi cắp của em đó cô.
Nghe xong, tôi cảm thấy xao xuyến, hoảng sợ, nước mắt rơi không ngừng, cảm giác như mọi ánh mắt đang hướng về phía mình, khiến tôi rất sợ hãi.
Lúc đó, có lẽ do hiểu được suy nghĩ của tôi hoặc vì bực tức trước lời Mai, Nga đứng lên và phát biểu:
- Dạ thưa cô và các bạn, theo em, lời Mai nói không có căn cứ. Em biết nhà Lan khó khăn nhưng từ bé, em đã biết Lan là một người bạn tốt. Mọi người cũng thấy rồi: thứ nhất, Lan luôn sẵn lòng giúp đỡ các bạn trong lớp khi họ gặp khó khăn. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan rất tự trọng, từ chối nhận những món quà từ lớp vì nghĩ rằng còn nhiều bạn cần giúp đỡ hơn. Thứ ba, Lan luôn trung thực và thẳng thắn.
Sau khi nghe Nga nói, cả lớp đồng lòng vỗ tay đồng ý, khi đó, dù vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng bằng sự an ủi ấy, tôi cảm thấy được quan tâm và bảo vệ. Trong lúc bàn luận, một nhân viên bảo vệ trường bước vào và thông báo rằng đã tìm thấy một chiếc ví nhỏ chứa một số tiền, nếu ai mất thì đến với anh ấy để nhận lại. Mai được cô giáo cho phép rời lớp để kiểm tra số tiền và xác minh chiếc ví, cuối cùng cô nhận ra đó là của Mai. Lúc này, cả lớp cảm thấy nhẹ nhõm, hóa ra Mai đã để rơi ví khi vội vàng vào lớp do quên khóa cặp, một em học sinh khác đã nhặt được và gửi cho nhân viên bảo vệ.
Khi mọi chuyện kết thúc, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm đó, còn tôi và Nga chỉ cười nhẹ khi nhìn nhau.
Sau buổi học, tôi biết ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ tôi. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó, tình bạn chúng tôi càng thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp khó khăn gì cũng luôn giúp đỡ nhau vượt qua.
Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè, chúng ta có rất nhiều kỉ niệm. Tôi có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng tôi.
Từ khi học lớp hai, tôi và Lan đã là bạn thân cùng một lớp. Hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thích búp bê còn tôi thích đọc sách, nhưng mỗi người một sở thích. Tôi vẫn nhớ ngày sinh nhật của mình, Lan đã dành hết tiền tiết kiệm được để mua tặng tôi những cuốn truyện hay. Món quà ấy khiến tôi vui và hạnh phúc, Lan luôn hiểu và quan tâm đến tôi. Trong hộp quà sinh nhật, có một bức thư kèm lời chúc mừng sinh nhật và lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai cậu ấy phải chuyển về Nam sống, nhưng cậu ấy đã cố gắng giấu điều đó vì sợ tôi buồn. Đó không chỉ là món quà sinh nhật, mà còn là món quà chia tay, Lan hy vọng tôi sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Em vừa vui vừa buồn, vui vì nhận được món quà đáng yêu, buồn vì phải chia tay người bạn thân từng gắn bó bấy lâu. Với tôi, Lan là một người bạn tuyệt vời, tôi luôn trân trọng tình bạn ấy.
Bây giờ, dù hai đứa xa nhau nhưng vẫn thường xuyên hỏi han về học tập và cuộc sống. Lan vẫn nhớ sở thích của chúng tôi và gửi tặng tôi những cuốn sách hay. Tôi cảm thấy may mắn vì có được người bạn như Lan.
Mỗi khi hè đến, tiếng ve trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trên con đường nhỏ, lòng tôi lại cảm thấy nao nao, nhớ về người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.
Mỗi khi hè đến, tiếng ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài trên con đường nhỏ, trong lòng tôi lại cảm thấy nao nao, nhớ về người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.
Ra ngoài, tôi bày tỏ lòng biết ơn với Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và quan tâm tôi nhất. Từ đó, tình bạn giữa chúng tôi càng trở nên khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp khó khăn gì chúng tôi cũng luôn giúp đỡ nhau vượt qua.
Hè ấy, khi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại, tôi rất vui vì được thăm bà, nhưng vẫn cảm thấy buồn vì không có ai chơi cùng. Trẻ con ở làng dường như lạnh lùng với trẻ con thành phố. Ngay khi đặt chân đến làng, tôi đã nhìn thấy cái cây chuối già đầu làng im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó tính. Có lẽ họ nghĩ tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, bước chân khó khăn. Tôi say xe, phải đi bộ từ bến xe về làng, cách đó không gần chút nào, có đến bốn cây số đấy!
Buổi trưa ở làng rất yên bình, chỉ có tiếng chim chích hay se sẻ nhảy múa, lích chích luôn mồm, mỗi khi thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại lao xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó, tôi chỉ nằm trong nhà hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ trải qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, trừ khi một ngày xảy ra một sự kiện đáng nhớ.
Tôi đang nằm ăn khế ngọt ngoài vườn và thưởng thức tiếng chim hót, thì có một cô bé và một cậu nhóc đến nhà bà tôi và gọi lên:
— Bà Liễu có nhà không ạ? Bà ơi! Cháu là Nhài và Hòa đây ạ.
Bà tôi đáp, sau đó họ nói gì tôi không nghe rõ. Sau một lúc, bà gọi tôi:
— Cún ơi! Lấy cái rổ con cho chị em nó mượn này.
Tôi vừa cau có vì bị làm phiền vừa hơi bực trước bọn nó gọi tôi là “Cún” vừa đứng dậy đi vào bếp lấy rổ. Tôi ra đã thấy chúng đứng đó. Tôi hơi sẩng: “RỔ đây”. Thằng Hòa nhỏ bé núp sau lưng chị, còn Nhài thì cao ráo, da bánh mật, thân hình chắc nịch nhưng vừa vặn. Nhài trông khỏe mạnh hơn tôi nhiều. Nó lấy cái rổ rồi dắt em ra cổng. Khi bà hỏi tại sao không ở lại chơi, nó cười và quay lại. Tôi nghĩ: “Cũng khá bạo dạn và tự nhiên đấy”. Nhài chạy lại chỗ tôi, cầm tay tôi khẽ lắc:
Sau khi Nhài đi vài ngày, tôi cũng phải quay về thành phố vì mùa hè đã sắp kết thúc, tôi cần phải chuẩn bị cho năm học mới sắp tới. Cây hoa nhài mà bạn tặng đã lớn lên dành cho tôi, mỗi mùa hoa đều nở rộ, những bông hoa trắng muốt, tinh khôi và đơn giản như tâm hồn của người bạn tôi. Tôi học cách ướp trà nhài để mỗi khi uống trà đều nhớ về Nhài.
Tôi có nhiều người bạn thân nhưng không ai có thể sánh kịp với Nhài. Trước khi quen biết Nhài, tôi thường nản lòng trước những khó khăn trong cuộc sống. Nhài đã dạy tôi biến nước mắt thành nụ cười. Tình bạn của chúng tôi giống như hương thơm nhài, thầm lặng và lâu dài.