Ký ức về Nhà và Bữa Cơm Dĩ Vãng
Nỗi Nhớ Gia Đình Trong Giọt Mưa Chiều
Hồi Ức Tuổi Thơ Trong Ánh Nắng Vàng
Giấc Mơ Về Quê Hương Trên Đường Đi Học
Bước Chân Trên Con Đường Thành Công
Một bước bất ngờ, anh rời khỏi vị trí hiện tại và quay trở lại bàn làm việc, mở ra một cuốn sổ nhỏ mà anh thường dùng để ghi chép những công việc cần làm trong ngày. Tự nhiên, như một dòng chảy, anh bắt đầu viết, những kỷ niệm và nỗi nhớ về quê hương, về những người thầy cô đã từng bước dạy dỗ anh. Anh viết:
Đây là những món ăn ngày xưa mẹ anh thường nấu:
Rau muống luộc kèm trứng luộc.
Một bát đựng tương phơi nắng, cùng với những quả cà chua tươi và một tô canh nhỏ chỉ toàn rau củ.
Cá chiên ăn kèm với một chén nước mắm rau mùi, vì anh nhớ mùi nước mắm thơm của nhà mình, chứ không phải nước mắm thương mại.
Đậu cô ve luộc và một ít thịt kho. Đây là món mà anh không thích, vì mẹ anh thường chỉ đơn giản luộc đậu và chấm mắm để ăn, khiến anh cảm thấy rất nhàm chán.
Mỗi khi nhớ về quê nhà, tôi lại nhớ đến những bữa cơm gia đình ấm áp. Bát cháo mẹ nấu khi tôi ốm, và món cá chiên giòn nóng hổi do bản thân tôi câu về. Dẫu cho giờ đây tôi sống trong căn nhà thành phố, nhưng hạnh phúc vẫn là những bữa cơm sum vầy bên mẹ.
Tôi đã mua được căn nhà ở thành phố và đưa mẹ đến sống cùng với tôi. Tôi muốn những năm tháng cuối đời của mẹ được trải đầy ấm no và yên bình. Nhưng tôi không thể quên những bữa cơm giản dị của quê hương. Dù sống trong căn nhà nhỏ bé, nhưng mỗi bữa cơm đều ấm áp và đầy đặn tình thương.
Từ một cậu bé nghèo của quê hương, tôi đã trở thành một giám đốc thành đạt. Tất cả những thành công này là để trả ơn mẹ và thầy cô. Nhưng có một điều tôi chưa thể làm, đó là tìm cho mẹ một người vợ.