Những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo của em, thể hiện lòng biết ơn - Mẫu số 1
Thầy Hùng, người dạy môn Toán trong ký ức lớp 3 của em, là một giáo viên xuất sắc và đặc biệt.
Khi đó, em còn nhỏ, thích chơi và đầy tò mò. Dù được nhận xét là thông minh, nhưng với tính cách thiếu cẩn trọng, em thường xuyên mắc lỗi nhỏ. Mọi thay đổi bắt đầu khi em bước vào lớp của thầy Hùng. Thầy không chỉ nhận ra điểm mạnh của em mà còn chú ý đến những khuyết điểm, và sử dụng phương pháp giảng dạy linh hoạt và quyết đoán để thúc đẩy sự phát triển của em.
Thầy thường xuyên yêu cầu em lên bảng giải các bài toán nhỏ, và những bài kiểm tra 15 phút trở thành thử thách lớn. Điều này có nghĩa là một lỗi nhỏ có thể làm em mất điểm toàn bộ bài. Đối với em, điều này rất đáng sợ. Những học sinh như em, thường làm bài cẩu thả và không kiểm tra lại trước khi nộp, bắt đầu nhận ra sai lầm của mình. Từ đó, em trở nên nghiêm túc và cẩn thận hơn trong học tập. Mỗi bài toán trở thành một thử thách, đòi hỏi sự tập trung cao độ. Việc đọc đề kỹ lưỡng, nhẩm tính toán cẩn thận và ghi chép ra giấy nháp đã trở thành thói quen của em, giúp em tiến bộ rõ rệt.
Cuối năm học lớp 3, thầy Hùng chuyển sang trường khác. Mặc dù thầy không còn dạy em nữa, nhưng lòng biết ơn và sự kính trọng của em dành cho thầy vẫn mãi không phai. Thầy Hùng không chỉ là một giáo viên, mà còn là nguồn động viên và ảnh hưởng tích cực quan trọng trong sự phát triển của em.
Kể về kỷ niệm với thầy cô giáo của em thể hiện lòng tri ân đối với các thầy cô - Mẫu số 2
Cuối năm học vừa qua, em được vinh danh là Học sinh Xuất sắc, điều này khiến thầy cô và bạn bè rất vui mừng và biết ơn. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là sự khen ngợi này lại khiến em cảm thấy xấu hổ. Điều này là do một sự cố đáng nhớ:
Em từng là một học sinh giỏi môn Toán, thường xuyên đạt điểm cao như 9, 10 trong các bài kiểm tra. Mỗi khi thầy gọi học sinh lên bảng, em luôn tự tin và trả lời các câu hỏi một cách rõ ràng, nhận được sự thán phục từ bạn bè. Tuy nhiên, có một ngày, trong buổi ôn tập, em chủ quan và không ôn bài cũ. Thầy cho cả lớp làm bài và em bất ngờ đối diện với thử thách không lường trước được. Tình hình trở nên rối ren và em cảm thấy áp lực gia tăng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và em cảm thấy mình hoàn toàn mất kiểm soát khi bài kiểm tra vẫn tiếp tục. Em loay hoay, viết rồi xóa liên tục, tâm trí rối bời. Khi thời gian kết thúc, em nộp bài với cảm giác hồi hộp và lo âu. Tuần sau, khi thầy trả bài, em sốc khi thấy điểm chỉ đạt 3. Cảm giác xấu hổ tràn ngập, nhưng em cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để che giấu sự bối rối. Để cải thiện, em đã làm lại bài và tự chấm điểm 8 để che đậy sự thật.
Cuối cùng, em nhận được danh hiệu Học sinh Xuất sắc, nhưng niềm vui và tự hào bị làm mờ bởi ký ức xấu hổ về sự cố đó. Em cảm thấy mình không xứng đáng với lời khen và sự tán dương, và nỗi ân hận không nguôi. Dù thời gian đã trôi qua, nhưng nỗi hối tiếc vẫn còn đọng lại. Em hy vọng sẽ được tha thứ từ thầy cô, cha mẹ, và bạn bè, và hứa sẽ không lặp lại lỗi lầm đó nữa.
Kể về những kỷ niệm với thầy cô giáo của em thể hiện lòng tri ân đối với các thầy cô - Mẫu số 3
Trong suốt thời gian học, em đã gặp gỡ và học từ nhiều thầy cô khác nhau, mỗi người đều có những đặc điểm và phương pháp giảng dạy riêng. Tuy nhiên, cô giáo Thúy - người đã làm chủ nhiệm lớp bảy của em - là người em đặc biệt quý mến. Với cô, em đã trải qua nhiều kỷ niệm đẹp, những kỷ niệm ấy vẫn còn sống động trong tâm trí em và không thể nào quên được.
Năm lớp bảy, lớp em đón chào cô giáo chủ nhiệm mới, chỉ mới 23 tuổi. Cô giống như một người chị thân thiết với chúng em. Cô hiểu chúng em như những người em của mình và luôn bên cạnh, hỗ trợ chúng em trong hành trình học tập. Em ấn tượng với nhiều kỷ niệm về cô, những kỷ niệm đó đã trở thành người bạn đồng hành trong cuộc đời em vì cô đã chia sẻ những kiến thức mới mẻ mà em chưa biết trước đó. Kỷ niệm nổi bật nhất là về sự thay đổi của em.
Ngày ấy, em thường là một học sinh nghịch ngợm, hay xảy ra tranh cãi với bạn bè, lơ là bài tập và không chú ý khi đến lớp. Cô giáo đã nhìn thấu tâm tư của em và mời em trò chuyện. Ban đầu, em lo sợ cô sẽ mắng mỏ, nhưng cô chỉ hỏi nhẹ nhàng về lý do em không làm bài tập ở nhà. Em cảm thấy ngại và không biết trả lời ra sao. Cô bảo cô hiểu em là học sinh ngoan, có thể do em đã mất gốc nên cô đã đến tận nhà để kèm cặp riêng. Dù ban đầu em không hào hứng, nhưng từng buổi học với cô đã thay đổi suy nghĩ của em. Cô như một người chị giúp đỡ em, thậm chí mang theo xoài, ổi hay ô mai nhỏ. Cô bảo đó là bí mật giữa hai cô trò. Nhờ sự dạy dỗ của cô, em đã tiến bộ rõ rệt trong học tập và thay đổi hoàn toàn thái độ học hành.
Cô Thúy là người giáo viên em kính trọng và ngưỡng mộ nhất. Dù giờ cô đã chuyển sang công tác khác, nhưng trong trái tim em, cô vẫn là người thầy mà em mãi biết ơn và tôn trọng.
Kể về những kỷ niệm với thầy cô giáo của em thể hiện lòng tri ân đối với thầy cô - Mẫu số 4
Nếu ai hỏi em: 'Người thầy, cô giáo mà em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học là ai?' em sẽ ngay lập tức trả lời: 'Đó là thầy Nha.' Thầy Nha, người thầy tận tâm đã dạy dỗ em trong suốt năm lớp một, và với em, thầy như một người cha thứ hai.
Dù thời gian đã làm chúng em cách xa, những kỷ niệm từ lớp 1C với thầy vẫn không bao giờ phai nhòa. Trong lớp, em là học sinh duy nhất viết tay trái, thầy phải nắn từng nét chữ cho em. Dù thầy cố gắng hết sức, đôi khi ngón tay của em vẫn không nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,... luôn bị méo mó, không ngay hàng thẳng. Điều đặc biệt là tay trái của em viết đẹp hơn nhiều mặc dù chưa được dạy dỗ. Thầy thường thốt lên: 'Thật là kỳ lạ.' Một ngày, trong giờ tập viết, thầy rời lớp để nghe điện thoại, em liền chuyển sang viết bằng tay trái. Khi lớp học kết thúc, thầy gọi em lên chấm vở. Em hồi hộp chờ đợi và cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên.
Thầy vỗ về đầu em và nói: 'Hôm nay Thăng làm rất tốt! Viết chữ đẹp lắm! Có sự tiến bộ rõ rệt đấy.' Rồi thầy lớn tiếng kêu gọi: 'Để chúc mừng sự tiến bộ của bạn, các em hãy dành một tràng pháo tay nào!' Dù thầy tỏ ra vui mừng, nhưng em chỉ cảm thấy xấu hổ. Đêm đó, em không sao ngủ được. Sáng hôm sau, em quyết tâm sẽ thú nhận sự thật với thầy. Nhưng khi ngồi trong lớp, em không dám mở lời trước toàn thể bạn bè và thầy. Đợi đến khi tan học, khi các bạn đã ra về hết và thầy chuẩn bị đi, em mới can đảm đến gần thầy.
'Thầy ơi, em có việc cần nói với thầy.'
Thầy nhìn em và hỏi: 'Thăng, em có điều gì muốn nói?'
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho khoảnh khắc này, nhưng em vẫn cảm thấy lo lắng. Ấp úng mãi, em mới nói được một câu: 'Thưa thầy, về chuyện hôm qua...'
'Chuyện hôm qua có vấn đề gì?'
Em bật khóc nức nở: 'Thưa thầy, hôm qua em đã lừa thầy. Bài tập viết đó không phải do em viết bằng tay phải như thầy đã chỉ dẫn mà thực ra là do... tay trái của em.'
Khi nghe em nói, thầy tỏ ra buồn bã và có chút giận dữ, nhưng sau đó thầy lại trở lại vẻ mặt hiền hậu. Thầy nhẹ nhàng lau nước mắt của em và nói: 'Đừng khóc, con trai mà khóc là không tốt đâu. Ai cũng có lúc sai lầm, nhưng quan trọng là biết nhận lỗi như em. Thôi, em về đi, thầy sẽ bỏ qua lần này, nhưng nhớ đừng tái phạm nhé! Về đi.'
Em cảm thấy nhẹ nhõm, cảm ơn thầy và vội vã về nhà với cặp sách, trong lòng thầm hứa sẽ chăm chỉ học hành hơn để không phụ lòng thầy.
Dù đã rời xa mái trường tiểu học thân yêu, thời gian có thể làm mờ dần mọi ký ức, nhưng hình ảnh người thầy kính yêu sẽ luôn ở lại trong trái tim em suốt cuộc đời.