Hôm qua, tôi gặp một em học sinh khác chuyên Văn. Chúng tôi nhận ra rằng cả hai đều là học trò của thầy Vĩnh, thường xuyên ở thư viện và thích chép tay những gì đọc được. Tôi lật lại quyển sổ thư viện từ khi còn học thầy Vĩnh ở lớp 9, và bất ngờ vì không hiểu sao lại đọc được nhiều như vậy. Thậm chí, tôi còn sao chép những bài thơ và tác phẩm văn học nổi tiếng...
Thầy Vĩnh không bao giờ dạy theo sách giáo khoa (hoặc có dạy nhưng tôi không nhớ). Tôi nhớ khi học thơ Đường, thầy chỉ dạy về các tác phẩm của những nhà thơ nổi tiếng khác thay vì những người được giáo khoa nhắc đến. Thầy đọc thơ bằng một giọng trầm ấm, khiến tôi cảm nhận được vẻ đẹp của từng câu thơ. Thầy đã mở ra cho tôi một thế giới văn học phong phú hơn ngoài những gì được giảng dạy.
Thầy Vĩnh chấm bài có vẻ như là theo cảm nhận cá nhân. Thầy không quan trọng điểm số mà chú trọng vào sự độc đáo của từng học trò. Dù tôi viết dở, thầy vẫn đánh giá cao bằng những lời khen như 'Tài năng', bất kể bài viết chỉ có một số chi tiết nổi bật. Thậm chí, sau khi 'phát hiện' tôi, thầy cũng không quan trọng điểm số, chỉ cho một điểm biểu tượng.
Từ khi học thầy Vĩnh, tôi nhận ra bản thân mình có phần tinh thần sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu sáng tác thơ, viết truyện nhiều hơn. Thầy đã khuyến khích tôi tham gia các hoạt động văn học để phát huy tiềm năng viết văn. Tôi đã gửi bài cho các tạp chí văn học và được đăng nhiều lần, từ đó tôi tin rằng mình có thể trở thành một tác giả hàng đầu trong tương lai.
Thầy Vĩnh là người đã mắng tôi nhiều nhất, sau những lần tranh cãi và thách thức từ phía tôi. Thầy đã gọi bố mẹ tôi để mắng, và đến nhà tôi để nói chuyện trước kì thi đội tuyển Quốc gia. Lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ và thất vọng. Mặc dù tôi chỉ giành giải khuyến khích trong kì thi đó, nhưng tôi đã quyết tâm không ngừng phấn đấu.
Trong những năm tháng tuổi trẻ, tôi may mắn gặp được một người thầy đặc biệt, người đã giúp tôi khám phá bản thân và niềm đam mê với việc học. Thầy mở ra cho tôi cánh cửa của văn học, thức tỉnh những ảo tưởng sâu kín bên trong tôi.
Nguồn ảnh: pinterest
Đó là người thầy đặc biệt của tôi, đã khuyến khích tôi theo đuổi con đường riêng, sống theo cách của mình.
Thầy không bao giờ coi học sinh như công cụ để tỏ ra mình xuất sắc. Đối với thầy, vai trò của giáo viên không phải là thúc đẩy học sinh đạt được điểm số cao nhất, mà là khơi dậy ước mơ và khả năng của họ.
Mặc dù đã gần 30 năm, tôi vẫn chưa bao giờ dám bày tỏ lòng biết ơn đối với thầy. Nhưng những điều thầy đã làm cho tôi vô cùng quý giá và khó diễn tả bằng lời cảm ơn.