Việc Du học là một bước lớn trong việc trưởng thành.... Khi 19 tuổi, tôi đặt chân đến Nhật mang theo những ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và ý chí. Tôi mang theo nụ cười tươi vui từ ánh nắng miền Bắc quê nhà.
Lúc 19 tuổi, khi mọi người bạn ở nhà vẫn còn nhận tiền từ mẹ để đi chơi, tôi đã gửi về cho mẹ 20 triệu. Đó là số tiền tương đương với một vài tháng lương của gia đình. Mẹ tôi đã rơi nước mắt. Mẹ lo lắng cho sức khỏe và sự cố gắng của tôi.
Lúc 19 tuổi, khi bạn bè ở nhà vẫn phải suy nghĩ về tương lai sự nghiệp, tôi cũng loay hoay chọn lựa trường Đại học phù hợp, với mong muốn có một tương lai vững chắc và thu nhập cao. Nhiều người nói rằng tôi tham vọng, nhưng thực ra đó là sự quyết tâm và mục tiêu của tôi.
Lúc 19 tuổi, tôi mang theo ba lô, đến một vùng quê yên bình mà tôi yêu thích, mặc kimono, ngắm những bông hoa anh đào, lá đỏ rơi, và tiếp xúc với văn hóa mới. Còn bạn bè cùng tuổi ở nhà chỉ lo lắng về việc về nhà muộn và bị mắng mẹ, vì bố mẹ luôn lo lắng cho sự an toàn của con.
Lúc 19 tuổi, Nhật Bản dạy tôi rằng cuộc sống không mềm mại như cà phê hòa tan. Nhưng qua những thử thách, chúng ta sẽ trở nên tỉnh táo và minh mẫn hơn. Trong khi đó, những người bạn cùng trang lứa ở nhà vẫn ngồi trong những buổi giảng đường, mơ mộng về một tương lai rộng mở.
19 tuổi, khi đặt chân đến đất nước này, tôi cảm thấy như cá lạc vào biển, vùng vẫy giữa những đợt sóng dữ. Bạn tôi sợ khó khăn, sợ mạo hiểm, sợ sự khác biệt văn hóa. Nó muốn đi nhưng lại 'sợ'.
Khi tôi bước sang tuổi 20, tôi lo lắng cho em gái sang Nhật theo. Muốn em trải qua cuộc sống giống như tôi, trưởng thành. Lo cho gia đình như những ước mơ của tuổi thơ, khi thấy mẹ phải mồ hôi làm việc. Tôi cảm thấy hạnh phúc ở đó. Bạn tôi 20 tuổi, bố mẹ phải lao động cực nhọc từ đây đến đó. Tiền thuê nhà đã hết mà công việc chưa đủ.
Khi tôi 20 tuổi, tôi dành thời gian xem phim Hàn, nhìn các diễn viên như trước, nhưng không còn cuồng nhiệt như trước, chỉ xem một cách im lặng. Tôi xem nhiều phim Nhật hơn, trên tàu điện, trên đường đi. Bạn tôi ở nhà, tận hưởng sự rảnh rỗi ở tuổi 20, xem phim từ tối đến sáng, chán lại phải tìm kiếm điều gì để làm. Có những người bắt đầu đi làm, được về nhà ngủ sâu giấc.
Gần đến 21 tuổi, tôi cảm thấy mâu thuẫn giữa tuổi trẻ và sự trưởng thành. Vẫn tự tin với cuộc sống, vẫn nghiêm túc với công việc, vẫn có những giấc mơ thực tế, giữ một con đường riêng cho bản thân. Bạn tôi cũng vậy, 21 tuổi, đối mặt với sự chênh vênh giữa học hành và cuộc sống. Sợ nắng nóng, sợ rét buốt, sợ bị lừa dối ngoài kia.
Ở nhà, có những người bạn đã đạt được thành công. Nhưng chỉ là một phần nhỏ. Còn lại, thì đó, vẫn ở đó mà không đi xa. Và bạn tôi, mặt tròn ra như bát sữa, sợ va đập nơi nào đó bên ngoài và không thể đứng dậy được. Bạn tôi 21 tuổi, hãy mạnh mẽ lên. Bước đi để gặt hái kinh nghiệm cho tương lai nhé bạn! Tôi gần bước sang 21 năm tuổi của cuộc đời.
Ở Nhật Bản, họ không hứa hẹn cho bạn một tương lai thành công hoặc tiền bạc. Nhưng điều mà đất nước này mang lại là một môi trường khắc nghiệt và đúng nguyên tắc - đi làm đúng giờ, làm việc hết mình cho đến giây cuối cùng với 100% năng lượng. Ở Việt Nam, giường chỉ là nơi để ngủ, nhưng ở Nhật, giường có thể là chỗ ngồi trên tàu điện, một góc trong xưởng sản xuất hoặc đơn giản chỉ là một chiếc bàn để hàng hóa.v.v.
Khi sang Nhật, thay vì trở thành một bông hoa hướng dương - Người Nhật dạy bạn cách sống giống như một loài cỏ dại - mùa đông chịu đựng dưới lớp tuyết lạnh giá - mùa xuân nẩy mầm mạnh mẽ lên. Nhiều người nói rằng: sang Nhật cày cấy mệt mỏi hơn con trâu, bát cơm của họ ngập tràn nước mắt. Nhưng ít ai biết rằng, khi làm việc cùng họ, tôi hiểu được rằng người Nhật đã sẵn sàng làm 'con trâu' từ rất lâu để xây dựng đất nước đến ngày hôm nay. Họ nói với tôi rằng, không có thành công nào được xây dựng từ nhung lụa mà không đền đáp bằng mồ hôi hoặc... rất nhiều nước mắt.