Hành trình đại học không phải là mảnh đất hứa như nhiều người nghĩ, đó là một cuộc sống với sự yêu cầu về tiền bạc, thời gian và tuổi trẻ. Bên kia cánh cổng của trường đại học là những thách thức đang chờ đợi những cử nhân, thạc sĩ? Việc hơn 500 giáo viên tại Đắk Lắk mất việc đã khiến dư luận đau xót, nhưng không có gì lạ, vì tình trạng thất nghiệp sau khi ra trường đã kéo dài trong nhiều năm ở ngành giáo dục Việt Nam, cũng là một câu chuyện dài phía sau cánh cổng của trường Sư phạm.
“Không hiểu sao, bây giờ tôi cảm thấy cái chết nhẹ nhàng mà kinh khủng. Dạo này tôi cảm thấy mất tinh thần thật rồi! Tôi đã cố gắng nhưng không thể nào yêu nghề giáo viên nữa! Hôm qua tôi đã đốt hai quyển sách Thiết Kế Bài Giảng, định đốt luôn cái giấy khen bằng giỏi nhưng sau cùng lại thôi…”
Đọc tin nhắn của bạn cùng trường, tôi không khỏi sốc. Chúng tôi mới ra trường không lâu, và nó đã may mắn được nhận hợp đồng dạy tại một trường gần nhà ở quê nhà. Hồi còn học đại học, nó luôn là một học sinh chăm chỉ và năng động tham gia các hoạt động ngoại khóa: thi Rung Chuông Vàng, thi Olympic Tiếng Anh, tham gia đóng kịch trong Câu Lạc Bộ Ngôn Ngữ… Nó luôn tỏ ra vô tư, thích cười, thích đọc truyện thiếu nhi và thích kể về các thầy cô trong khoa. Tôi không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ gặp phải tình trạng như thế sau khi tốt nghiệp.
Tôi vẫn nhớ rõ ngày chúng tôi đứng trên bục nhận bằng đại học. Một chút tiếc nuối cho những kỷ niệm đẹp của thời sinh viên kết thúc. Nhưng ước mơ của chúng tôi sẽ sớm trở thành hiện thực. Từ trường Sư phạm mẫu mực nhất của đất nước, chúng tôi sẽ lan tỏa tri thức khắp mọi nơi: từ miền núi đến miền biển, từ miền Bắc đến miền Nam, từ thành thị đến nông thôn. Chúng tôi, những kỹ sư tâm hồn, sẽ mang nhiệt huyết của tuổi trẻ và tình yêu nghề đến với thế hệ học sinh tiếp theo. Mặc dù cuộc sống không phải lúc nào cũng như mơ ước, nhưng sâu trong lòng, ước mơ đó vẫn đọng mãi.
Kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, tôi không đủ tự tin để bước vào nơi mà từng là niềm ước mơ bỏng cháy, nơi mà từng gắn bó với từng góc của trường, từng chiếc bàn…, dù chúng gợi lại trong tôi những kỷ niệm đẹp, vui vẻ, buồn bã về một thời đã qua… Lang thang trong trường, nhìn thấy gương mặt phấn khởi của sinh viên năm nhất, năm hai, lòng tôi bỗng cảm thấy xao xuyến. Ngày xưa, có lẽ chúng tôi cũng hồn nhiên và vô tư như vậy! Ngày xưa, khi còn hăng say trên giảng đường đại học Sư phạm, có lẽ chúng tôi chỉ nhìn thấy mục tiêu trước mắt: tốt nghiệp rồi sẽ đi dạy, sẽ trở thành những thầy giáo, cô giáo đứng trên bục giảng. Nhưng sau khi tốt nghiệp, mới biết thật nhiều con đường. Cô bạn của tôi bây giờ đang làm nhân viên bảo vệ cho một công ty nước ngoài. Tôi không dám trả lời thật về công việc của nó nếu có ai đó hỏi. Tôi chỉ nói: nó làm nhân viên giám sát kiêm lễ tân, công việc tuy vất vả chút nhưng lương cao.
Tôi biết công việc của nó không có gì xấu để phải giấu giếm. Nhưng tôi không muốn tưởng tượng đến cảnh nó phải đối mặt với trời nắng gay gắt hoặc đêm lạnh buốt một mình. Nó là một người yếu đuối cần được bảo vệ. Và tôi biết rằng nó vẫn nuôi mộng được đứng trước bục giảng. Nó sẽ là một giáo viên yêu thương học trò, một người thầy, cô giáo đầy tâm huyết với nghề… Phía sau cổng trường Sư phạm, có nhiều con đường chúng tôi có thể chọn. Liệu con đường nào có thể giúp chúng tôi biến ước mơ thành hiện thực? Phía trước có nhiều khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bạn ơi! Hãy cố gắng lên! Hãy theo đuổi ước mơ của mình và hy vọng một ngày nào đó, bạn sẽ đứng trước bục giảng! Nhưng, bạn ơi! Hãy nhớ rằng học đại học không phải là 'miền đất hứa' như nhiều người nghĩ, đó là một quá trình đòi hỏi về tiền bạc, thời gian và tuổi trẻ. Hãy tự mình tìm kiếm những con đường phù hợp với bản thân và hoàn cảnh gia đình. Học đại học không phải là lối đi duy nhất để thành công trong cuộc sống.