Nhớ lại, thực sự đó là một chuyến đi đáng kể xứng đáng với việc được viết thành một cuốn tiểu thuyết.
Trong quá khứ, tên Vietcetera với tôi vẫn còn khá xa lạ. Bài viết gây sốt lúc đó, chủ yếu được các bạn du học sinh của tôi chia sẻ, là “Cuộc tranh cãi với cha mẹ suốt mười năm dạy tôi điều gì”. Tác giả là chị CM. Khi công ty tuyển dụng vị trí Biên Tập viên mảng Sáng Tạo, bạn của tôi đã tag tôi, khuyên tôi nên nộp đơn xin việc.
Tôi nộp đơn vào công ty trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời - đã một năm rưỡi không có việc làm, chỉ ở nhà không làm gì. Có những ngày thậm chí không có đủ tiền để trả tiền gửi xe. Tôi đã tham gia phỏng vấn một số nơi, nhưng mãi không thấy được gọi lại.
Tôi đã thực hiện bài kiểm tra một cách nhiệt tình. Được công ty mời tham gia phỏng vấn. Tôi nghĩ rằng việc chỉ ngồi nói chuyện không đủ, vì vậy tôi đã chuẩn bị một bản trình bày hoành tráng, trả lời câu hỏi: Tôi là ai, tôi có những kỹ năng gì, công ty cần gì và tôi có thể giúp gì cho công ty. Trong buổi phỏng vấn, tôi gặp trực tiếp chị C.M, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện sôi nổi. Tôi thấy ánh mắt của chị sáng lên, cô ấy còn dẫn tôi đi tham quan một vòng công ty, tôi nghĩ rằng mình đã đậu. Sau đó, tôi ngồi chờ mãi, nhận được email “công ty hiện đang không tuyển Biên Tập viên mảng Sáng Tạo”.
Đó là một cánh cửa khép lại. Tâm trạng của tôi rơi vào đáy. Tôi tự hỏi tại sao mọi thứ lại tồi tệ như vậy, chỉ có một cơ hội để thể hiện bản thân mà tôi đã không làm được. Tôi suy nghĩ rằng có lẽ nên từ bỏ và đến Đà Lạt sống luôn, có lúc tôi còn nghĩ rằng sau này mình sẽ làm nhân viên phục vụ tại một quán cà phê nào đó.
Khoảng một tháng sau đó, nhận được một email hỏi liệu có muốn thảo luận lại không. Đồng ý ngay, lúc đó vẫn nghĩ rằng nếu phỏng vấn lại mà không đậu thì có thể lại quay về Đà Lạt làm nhân viên quán cà phê.
Hóa ra đã thành công. Nhưng không phải làm biên tập viên Sáng Tạo như mong đợi, mà lại được giao nhiệm vụ làm biên tập viên Tin Tức. Một cánh cửa khác đã đóng lại. Làm biên tập viên tin tức, một mình mình phải đối mặt với mọi thứ. Mỗi ngày phải tìm kiếm tin tức mới, phân tích thông tin một cách tinh tế nhất. Mình không chuyên về lĩnh vực Tin Tức, cũng không thích vì phải luôn trong tình trạng căng thẳng với việc đua tin tức.
Mỗi ngày phải viết tới 8, 9, thậm chí đến 10 bài, có khi phải làm việc đến tận 10 giờ tối mới về nhà. Có những bài viết đã hoàn thành nhưng không đạt yêu cầu, phải viết lại từ đầu. Có những lúc ngồi cùng với nhà thiết kế (người cũng phải làm thêm giờ), hai chúng mình cùng nhau ôm đầu khóc lóc.
Mình đã khóc nhiều lắm. Mỗi khi một bài viết bị từ chối. Mỗi khi phải hủy kế hoạch với bạn bè vì bận công việc. Mỗi khi viết mãi mà vẫn chưa thấy thỏa mãn. Đã có lúc nghĩ rằng cuộc đời có lẽ chỉ như vậy thôi, có thể sau này sẽ học nghề bán xôi, làm bà bán xôi có lẽ dễ dàng hơn.
Lúc đó, dường như không ai tin rằng mình có thể vượt qua. Thư từ chối việc đã được viết sẵn trong email sau tháng thứ 2 làm việc, trong lòng định sau tháng thứ 3 sẽ gửi đi. Nhưng sau tháng thứ 3, mình được chính thức giữ lại, làm việc suốt 2 năm, và sau đó mới nghỉ, nhờ sự hướng dẫn của chị mentor là chị C.M.
Vì sao
Trong cuốn sổ của mình, sau 2 tháng làm việc đầu tiên, có một danh sách. Đó là danh sách “những người mình muốn phỏng vấn”. Danh sách rất dài, không thể nhớ hết, trong đó có tên Lê Cát Trọng Lý. Sự khát khao cháy bỏng nhất của mình lúc ấy là được trò chuyện với những người mình ngưỡng mộ. Mình không ngừng nghĩ, vì mình muốn trở thành một người phỏng vấn giỏi nhất có thể, so với khả năng của mình vào thời điểm đó.
Mình không nhớ ai là người đầu tiên mình phỏng vấn, nhưng mình nhớ cách mình làm lúc đó. Nói chuyện còn e dè, vai rụt lại, tay cứ chuyển động không ngừng. Mình luôn là người rụt rè và tự ti, sợ gặp người lạ, sợ họ đánh giá mình. Nhưng mình vẫn muốn theo đuổi đam mê của mình. Và để làm được điều đó, mình phải vượt qua nỗi sợ. Để thực sự trò chuyện với ai đó và viết bài, mình phải dần trở nên mạnh mẽ hơn. Sau này mình trở nên nổi tiếng là người thích nói chuyện với mọi người, là cầu nối giữa các bộ phận công ty, nhưng không bao giờ tự hào về sự bận rộn như lúc đó.
Khi mình rời đi, hầu hết các tên trong danh sách phỏng vấn đã được gạch đi, và thêm nhiều tên mới. Mình từng viết các mảng Tin Tức, Sáng Tạo, Cuộc Sống, Kinh Doanh của công ty. Mình cũng đã làm MC cho một chương trình tarot mang tên Gen Z Truyền.
Nhiều cánh cửa đã đóng lại: các agency mà mình từng ứng tuyển, buổi phỏng vấn đầu tiên, công việc đầu tiên mà mình nộp đơn… nhưng cũng có nhiều cánh cửa khác mở ra cùng lúc.
Nếu không bị từ chối bởi các công ty khác, mình đã không bước vào công ty này. Nếu không làm việc trong mảng Tin Tức trước khi được gửi đi phỏng vấn, mình sẽ không học được cách nghiên cứu và tò mò về họ. Nếu không mang theo bộ bài tarot, mình sẽ không làm MC cho chương trình, và sau này, khi nghỉ việc, mình sẽ không mở Chọn Tụ Hoài.
Sau này, mình mới hiểu tại sao lại làm việc trong lĩnh vực Tin Tức, và mình lại thích phỏng vấn. Khi hai yếu tố đó kết hợp lại, chúng giúp mình rèn luyện sự thấu hiểu và yêu thương cuộc sống. Trong năm đó, khi viết một bài về vấn đề quấy rối tình dục và phỏng vấn một nạn nhân, mình mới nhận ra rằng ngay cả những người bình thường nhất cũng phải chiến đấu không ngừng nghỉ, vượt qua nỗi sợ hãi và đau khổ của họ. Việc mình làm không chỉ là việc phát ngôn, mà còn là cách để thể hiện tình yêu thương. Điều này đã trở thành nguyên tắc hướng dẫn mình trong những ngày nghi ngờ và mệt mỏi với cuộc sống.
Có những ngày, bạn sẽ thấy bối rối không hiểu vì sao mình lại lựa chọn con đường này. Cũng có những lúc, bạn so sánh thành tích của mình với người khác và tự hỏi tại sao mình không thành công như họ. Và sẽ có những khoảnh khắc, bạn tự đặt ra câu hỏi, liệu khi nào mình mới có thể thành thạo và làm được công việc mình mong muốn.
Tự ti, mệt mỏi, và cảm thấy lạc lõng. Mình cũng từng trải qua, và mình hiểu.
Dù vậy, mình vẫn luôn tin rằng những cánh cửa đóng lại đều là để mở ra những cánh cửa mới vào thời điểm đúng lúc hơn.