Chưa từng khoe khoang hoặc giữ lại bất kỳ danh hiệu hay giải thưởng nào. Giải thưởng đối với việc viết luận là rất quan trọng, như Giải Báo Chí Quốc Gia, cũng nhờ mọi người đi nhận hộ. Mỗi năm, gần Tết, tôi lại ngồi uống rượu cùng phó giám đốc đài và anh ta lại hỏi tôi có giải để chỗ anh không, hôm nào qua lấy. Sau đó, tôi lại quên và đã 7 năm không lấy giải về.
Hôm qua, tổng biên tập hiện nay của VnExpress, sau nhiều năm làm việc chung, hỏi, 'Ơ Hoàng có giải báo chí quốc gia à'. Vâng, nếu không ai nhắc thì tôi cũng ít khi nhớ đến vì chưa từng viết CV.
Nói vậy không có nghĩa là coi thường, hoặc từ chối niềm vui của những người khác khi nhận giải thưởng. Đó chỉ là cảm nhận cá nhân về các thành tựu khác nhau. Có người nghĩ rằng đó là để ghi nhận đã 'đạt được' điều gì đó; cũng có người tin rằng đó là sự khích lệ để tiếp tục 'tiến bước', nhắc nhở về những gì chưa hoàn thành; hoặc có người mang những suy nghĩ lạ lùng, ngại khi nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến bản thân mình, dù là ảnh chân dung, bài phỏng vấn hoặc giải thưởng.
Vì vậy, nếu ai đó muốn tìm một văn bằng hoặc giải thưởng, họ sẽ chỉ thấy một văn bằng của Tổ Chức Lên Tiếng Cho Người Tự Kỷ - Autism Speaks - để ở đầu giường. Nó chỉ ghi lại một hành động rất nhỏ.
Hành động nhỏ đó là lý do mà bây giờ, đôi khi, mọi người có thể thấy Cầu Nhật Tân và Cầu Bãi Cháy được thắp sáng màu xanh, màu đại diện cho người tự kỷ, vào những đêm kỷ niệm ngày 2 tháng 4 của họ. Hành động nhỏ đó nhắc nhở mình có thể làm nhiều hơn (ôi, có thể gọi điện và thay đổi màu sắc của cầu bằng mấy cuộc điện thoại, sau này phải gọi nhiều hơn mới được).
Tuy nay tôi sẽ tự hào về điều đầu tiên, và giữ lại điều thứ hai. Đó là Kỷ Niệm Chương Vì Sự Nghiệp UNESCO, tôi đã đứng trên sân khấu nhận nó trong dịp kỷ niệm 30 năm thành lập Liên Hiệp Các Hội UNESCO Việt Nam tuần trước. Nó cũng như cái của người tự kỷ, nhắc nhở về những hành động nhỏ có thể làm.
Tôi đã tham gia các hoạt động của Trung Tâm Thông Tin UNESCO được gần mười năm, từ khi văn phòng còn tại Khách Sạn Thể Thao ở Ngụy Như Kon Tum, và nếu nói về 'đóng góp' thì cảm thấy hơi ngượng. Nhưng cũng đã tạo ra niềm vui, cho mọi người, cho tôi. Như khi Thúy đứng trước 2.000 người tại Bờ Hồ năm nọ, và phát biểu bằng ngôn ngữ cử chỉ, ngôn ngữ của người Điếc. Đó là cảnh tượng khiến mọi người vui vẻ, nếu họ tham gia tạo ra chúng.
Và đó chính là cảnh tượng, mà chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn khi được công nhận bởi đồng nghiệp của mình - không cần phải là một đám đông ở bên ngoài.