Mọi người đều hiểu rằng khi chúng ta đối diện với khó khăn, chúng ta sẽ làm mọi cách để tồn tại.
Điều này giải thích tại sao khi gặp khó khăn tài chính, chúng ta thường tập trung vào việc kiếm tiền ngay lập tức thay vì suy nghĩ về mục tiêu và hướng đi.
Nhưng khi chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn đó và có đủ để sống thoải mái, chúng ta lại tìm kiếm động lực mới.
Và đó là những gì tôi trải qua nhiều lần.
Khi gia đình hoặc người thân gặp khó khăn, tôi luôn sẵn lòng làm mọi việc có thể để hỗ trợ họ.
Hoặc như thời điểm mới ra trường đi thực tập, dù chỉ nhận ít hỗ trợ nhưng tôi vẫn làm việc cật lực mỗi ngày, mỗi đêm để chứng minh khả năng của mình, hy vọng được giữ lại làm nhân viên chính thức.
Hoặc khi mới bước chân vào lĩnh vực đầu tư, vì thiếu kiến thức và kinh nghiệm, tôi đã phải trải qua nhiều thất bại và không có cách nào khác ngoài việc phải tìm kiếm thêm việc làm để bù đắp khoảng trống đó.
Nguồn ảnh: pinterest
Khi không còn nợ nần, có đủ để sống thoải mái, bản thân lại có mong muốn nhiều hơn như tiết kiệm cho tương lai, phát triển bản thân, thăng tiến trong công việc, và đạt được sự tự do tài chính.
Tuy nhiên, kết quả của việc đặt ra nhiều mục tiêu trong quá khứ là chúng vẫn diễn ra chậm rãi và không nhất quán.
Tôi nghĩ về việc cần tiền cho sự chu cấp cho gia đình và bản thân khi về già, nhưng thực tế là tôi không hành động cho đến khi thực sự cần thiết.
Trong một quyển sách về Marketing, mình đọc một câu khá sâu sắc: “Con người thường tập trung vào việc chữa bệnh thay vì phòng tránh bệnh”.
Thực tế, sau giai đoạn cơm áo gạo tiền, những mong muốn của chúng ta thường hướng về việc phòng ngừa hơn là chữa trị. Và kết quả, như đã nói, vẫn chưa đạt được vì không gặp phải vấn đề ngay lập tức hoặc chưa thấy cần thiết để giải quyết.
Hậu quả của việc này là chúng ta trì hoãn, lười biếng, mất hứng thú, chỉ muốn giải trí thay vì phát triển. Dù vẫn duy trì được hiệu suất làm việc hiện tại. Mục tiêu cao hơn sẽ được đặt ra sau này.
Điều này giống như cuộc sống hàng ngày của chúng ta: Làm việc buổi sáng, rồi giải trí buổi tối. Một vòng lặp không ngừng.
Sau đó, chúng ta tìm kiếm nguồn cảm hứng từ câu chuyện thành công của người khác, nhưng sau vài ngày lại quay trở lại cuộc sống thường nhật mà không có sự phát triển, học hỏi hoặc mục tiêu.
Mỗi chu kỳ thời gian không phát triển của mình thường kéo dài khoảng 1-2 tháng.
Chúng ta đều biết làm thế nào để trở nên tốt hơn, chỉ là chưa có động lực đủ lớn để thực hiện điều đó.
Mình thường tự hỏi tại sao nhiều người nghiện công việc đến vậy, và mình muốn trải nghiệm cảm giác đó.
Nhưng rồi mình tự tìm ra câu trả lời - Chỉ khi vượt qua giai đoạn đó, mình mới hiểu được ý nghĩa của việc “cứ làm thôi” mà họ chia sẻ.
Thời gian gần đây, mình trôi qua mà không có gì đáng chú ý. Sống không chỉ để tồn tại, mà mình cũng không học hỏi hoặc phát triển gì thêm.
Một ngày, có người rủ mình đi chạy bộ, mình đồng ý vì không có lý do gì để từ chối. Nhưng điều đặc biệt là họ luôn siêu chăm chỉ, mỗi sáng hoặc chiều đều rủ mình đi. Trong lúc chạy, chúng tôi còn trao đổi nhiều thứ khác nhau nữa.
Chạy bộ giúp mình có thêm năng lượng và ý tưởng mới cho công việc. Khi công việc diễn ra tốt hơn, mình lại muốn học hỏi từ người kia cũng như từ các nguồn kiến thức khác trên mạng.
Khi học hỏi và áp dụng kiến thức vào công việc và cuộc sống, mình muốn chia sẻ điều đó qua video và bài viết cho người khác. Sau một thời gian chia sẻ, mình nhận thêm job chạy quảng cáo từ độc giả. Mình cố gắng hết mình vì trách nhiệm và vì muốn khách hàng đạt được mục tiêu. Rồi mình được giới thiệu thêm mối quan hệ và công việc khác.
Mình có mục tiêu hay kế hoạch từ đầu không? Không. Đã quên từ lâu rồi.
Nguồn ảnh: pinterest
Mình muốn giải trí, vui chơi, lướt mạng, xem phim không? Có. Nhưng vì trách nhiệm với công việc hiện tại, ít thời gian dành cho những điều đó.
Vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ là làm sao để công việc hiện tại đạt đúng kỳ vọng của sếp và khách hàng. Mình không còn ở vị thế phòng bệnh như trước nữa, mà đang ở vị thế chữa bệnh - điều này thúc đẩy mình làm những việc hiện tại.
Không chỉ là động lực và cảm hứng nữa, giờ là niềm tin của người khác vào mình và trách nhiệm của mình đối với họ. Đây cũng là lý do tại sao hầu hết những người lập gia đình hoặc có con sớm thường trưởng thành hơn. Trách nhiệm của họ không chỉ làm cho 1 người nữa, mà còn cho cả gia đình.
Giống như chủ doanh nghiệp đôi khi không còn làm việc vì đam mê mà vì trách nhiệm đối với hàng trăm, hàng nghìn nhân viên dưới quyền.
Tất nhiên ở đây mình không khuyên bạn phải lập gia đình, sinh con hay khởi nghiệp.
Điểm khởi đầu của mình đơn giản là chạy bộ và thử nghiệm ý tưởng mới -> Năng lượng làm việc tăng + Công việc cải thiện -> Mong muốn học hỏi và chia sẻ -> Phát triển công việc + Hỗ trợ người khác -> Học hỏi và giúp đỡ khách hàng/sếp -> Tiếp tục chia sẻ và có job mới, quan hệ mới.
Một vòng lặp tích cực. Càng cao, càng nhiều việc, không làm không được vì bây giờ đó là trách nhiệm và uy tín của bản thân. Giống như khi không làm gì ở nhà, nhưng khi đi làm, công việc phải đạt mục tiêu dù muốn hay không.
Có người có thể hỏi làm sao duy trì công việc không thích, không đúng đam mê. Chủ đề này để lần sau. Đã qua bước 1, tính bước 2. Trở thành người 'làm', sau đó là người 'làm đúng'. Thỉnh thoảng, suy nghĩ trở ngại đến, nhưng sự thật chỉ hiện ra sau khi hành động. Mỗi người có tài năng, tính cách, hoàn cảnh riêng. Hiếm khi có điều gì có thể đoán trước, làm rồi mới biết.
Tuy nhiên, có một điều cực kỳ quan trọng.
Láu cá - nghĩa đen là liên tục hút thuốc, không ngừng từ điếu này sang điếu khác
Ở đây mình không khuyên bạn hút thuốc đâu nhé. Cụm từ này mình mới đọc trong cuốn sách gần đây và nó giống với ý mình muốn chia sẻ.
Bạn đã chú ý là mình nói về điểm khởi đầu lần thứ N chưa?
Có nghĩa là trước đó mình có rất nhiều điểm bắt đầu nhưng mình không để ý. Điều đó có thể là do một sự kiện bên ngoài khiến mình phải hành động, phát triển để đối phó. Ví dụ như khi mình vướng vào nợ nần, giúp đỡ gia đình hoặc thực tập.
Chắc chắn bạn cũng đã từng trải qua những thời điểm siêu bận, đầy rẫy công việc. Lúc đó bạn phải phát triển cả kiến thức, kỹ năng, mối quan hệ và tài chính.
Nguồn ảnh: pinterest
Mình nhận ra điều quan trọng cần làm là duy trì thói quen hăng hái - tức là không ngừng làm việc đều đặn như một chain-smoker. Bạn có thể thay đổi hướng đi, công việc hay môi trường làm việc, nhưng hãy giữ nguyên tinh thần làm việc chăm chỉ. Bây giờ mình mới thực sự hiểu câu 'rảnh rỗi sinh nông nỗi'. Khi có thời gian rảnh, suy nghĩ dễ lạc hướng, và mình sẽ dần trì hoãn công việc.
Vậy tại sao sau mỗi đợt bắt đầu mình lại dừng lại? Đó chính là vấn đề về 'mục tiêu' - mình dừng lại khi đã đạt được mục tiêu. Dừng lại một thời gian và đặt ra mục tiêu mới, nhưng khó khăn khi mất đi đà đầu tiên. Mục tiêu ban đầu thường là để 'chữa bệnh', trong khi mục tiêu sau này là để 'phòng bệnh' - không làm gì cũng đúng. Đó cũng là lý do tại sao mình vẫn duy trì được tinh thần bắt đầu. Ban đầu, việc chạy bộ hoặc nảy ra ý tưởng mới và chia sẻ không có mục tiêu cụ thể. Sau một thời gian, mình mới đặt ra mục tiêu hoặc kế hoạch.
'Cứ làm thôi' - Càng làm, càng nảy ra nhiều ý tưởng, có nhiều năng lượng và học hỏi nhiều hơn. Thực hiện càng nhiều, mình càng hiểu rõ bản thân mình.
Luôn rèn luyện tâm - thân - trí, sẽ giúp bạn tìm lại sự bình an. Hy vọng bạn có một bắt đầu và duy trì nó lâu dài để tận hưởng niềm vui trong công việc và cuộc sống.
Chúc bạn một ngày tốt lành.
Cường.