Cuộc chiến chống Covid-19 đang diễn ra ngày càng căng thẳng hơn khi một số bác sĩ và nhân viên y tế được xác nhận dương tính với virus corona. Một số ý kiến chỉ trích, quan điểm chỉ trích hướng vào các y bác sĩ trên mạng xã hội cho rằng các y bác sĩ đã mắc phải những lỗi trong việc phòng ngừa lây nhiễm.
Trong bối cảnh này, bài viết chia sẻ những khó khăn của đồng nghiệp, mô tả tâm trạng của bác sĩ trẻ Dương Minh Tuấn.
Mình thường ghét bệnh viện lắm, nhưng bất ngờ mùa dịch lại nhớ đến viện Nhiệt Đới Trung Ương. Mọi người ở đó tiếp xúc với các vấn đề về bệnh truyền nhiễm quá nhiều, nhưng ít khi được chú ý. Chỉ khi dịch bệnh xảy ra, mới thấy mọi người làm việc tận tụy đến đâu, đáng quý đến đâu.
Đó cũng là nơi mình từng chi tiêu hết tiền đóng học phí để cứu một em bé 9 tháng tuổi mắc bệnh sởi biến chứng mà mẹ em không kịp chuẩn bị. Dù sau đó mẹ em đã trả lại số tiền, nhưng em bé ấy không qua khỏi.
Mình không thích bệnh viện lắm, nhưng mỗi khi nhớ đến mùa dịch, lòng lại bồi hồi với các bác sĩ và điều dưỡng trên trung tâm hô hấp. Họ luôn cần cù, mặc cho mệt mỏi vẫn không quên trách nhiệm với bệnh nhân.
Mình nhớ đến các anh chị em điều dưỡng ở khoa cấp cứu, chống độc và hồi sức tích cực. Họ luôn cau có, nhưng lòng luôn rộng lượng, dù chỉ còn 1% hy vọng, họ vẫn không ngừng cố gắng để bệnh nhân có thể hồi phục.
Không quên các bác sĩ và điều dưỡng ở khoa huyết học. Mỗi bệnh nhân ung thư đều được họ cống hiến tận tình, với hy vọng mang lại cho họ niềm vui và sự hạnh phúc nhất.
Còn nhiều khoa khác, nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Một ca mổ viêm ruột thừa, một ca đỡ đẻ, một ca mổ cấp cứu chấn thương... Dù dịch bệnh hoành hành, nhưng họ vẫn không ngừng nỗ lực.
Trong mùa dịch, mọi người không chỉ chống dịch mà còn phải tiếp tục chăm sóc sức khỏe cho những bệnh nhân khác. Có những người phải ở lại bệnh viện, xa cách gia đình trong tháng ngày. Có những người phải đối mặt với rủi ro, phẫu thuật cho những bệnh nhân nặng, kể cả những người nhiễm virus từ F0 đến F3.
Có những người như mầm non trong ngành y, những sinh viên năm cuối phải tham gia, được đào tạo thêm để hỗ trợ. Còn nhiều người khác muốn góp sức nhưng chỉ cảm thấy thương xót và buồn thôi.
Dù có những điều không vừa ý nhưng mỗi trải nghiệm cũng là một bài học giúp ta trân trọng hơn những điều tốt đẹp hiện tại. Tất cả đồng đội y tế dù thiếu hụt vật tư bảo hộ cũng không ngừng cố gắng điều trị cho mọi người.
14 ngày cách ly đã giúp mình nhìn nhận và đau đớn khi thấy bạn bè 'chiến đấu' mà mình không thể góp phần. Bạch Mai như một xã hội thu nhỏ, nên mọi căng thẳng, buồn phiền đều là điều hiển nhiên. Từ lần này, mình trân trọng và tin tưởng hơn vào những hy sinh và lòng tốt.
Bệnh viện là nơi các bệnh nhân đến để chữa bệnh. Dù có ca F0, bệnh viện lớn không thể tránh khỏi trong đại dịch. Các ca bệnh không bao giờ được gọi là ổ dịch, dù là vài ca, vài chục ca hay vài trăm ca.
Bệnh viện, nếu có ca bệnh trong đại dịch, phải coi như chiến trường chứ không phải ổ dịch. Đội ngũ y tế luôn sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống trên chiến trường.
Người dân không nên phân biệt đối xử với nhân viên y tế khi biết bệnh viện có ca lây nhiễm. Chúng tôi đang đối mặt với áp lực và gánh nặng lớn nhất trong việc chống dịch. Dù được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ, chúng tôi vẫn có nguy cơ mắc bệnh trong những tình huống khẩn cấp. Tuy nhiên, vì cộng đồng, chúng tôi vẫn kiên định.
Nhân viên y tế cũng là con người, cũng có thể mắc sai lầm. Tuy nhiên, chúng tôi cam kết dốc hết sức lực vì sức khỏe của bệnh nhân. Mong rằng, xin đừng từ bỏ chúng tôi.