Xin chào các bạn, mình là Thắng. Giờ, hãy để mình chia sẻ với bạn những điều mình hiểu về việc thích nghi với cuộc sống của một người có tính hướng nội. Bạn hỏi tại sao mình biết? Bởi vì mình cũng là một người có tính hướng nội.
1
Cuộc sống của một người có tính hướng nội.
Bắt đầu từ rất sớm, khi còn đi học, mình luôn nằm ở cuối bảng xếp hạng về thành tích trong các hoạt động; khi giao tiếp hoặc tham gia sự kiện, mình luôn cảm thấy e ngại;... Trong quá khứ, có những thời điểm mình thường tạo ra cho mình những khu vực an toàn bằng cách ở một mình, tránh xa việc giao tiếp với mọi người, luôn tìm cách tránh xa mọi thứ bên ngoài.
2.
Khi người có tính hướng nội tham gia làm việc nhóm.
Khi tôi bước vào đại học, tôi đã tham gia vào dự án Sách và Hành động. Trong quá trình chọn lựa thành viên chính thức, dự án cho phép chúng tôi làm việc trong môi trường đó trong 3 tuần.
Trong quá trình làm việc trong một môi trường nhóm lớn như vậy, tôi cảm thấy ngột ngạt, vì không còn sân chơi riêng cho một người có tính hướng nội như tôi. Mỗi khi muốn góp ý hoặc cần sự giúp đỡ từ các thành viên khác, tôi luôn do dự và thiếu tự tin. Do đó, giữa những thành viên năng động và nhiệt huyết với dự án, tôi đã tự làm mất cơ hội cho bản thân bằng cách rút lui và ngại tiếp xúc với mọi người. Một số người đã nhận thấy điều đó và góp ý rằng: “Nếu em im lặng như thế thì không thể đóng góp được gì cho nhóm.” Nghe điều đó, tôi đã suy nghĩ, nhưng vẫn tuân thủ bản năng đã thấm sâu vào con người tôi - sống một cuộc sống của người có tính hướng nội, tin rằng im lặng là cách an toàn và không rủi ro.
Sau 3 tuần làm việc, trong cuộc phỏng vấn, tôi được hỏi một số câu hỏi, nhưng có một câu hỏi đến nay vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi: “Em học được gì từ những thành viên khác trong nhóm của em?” Khi nghe câu hỏi đó, tôi tự hỏi: “Em đã từng gần gũi với mọi người để học hỏi không? Em đã chân thành muốn học từ mọi người không? Em đã cùng mọi người xây dựng dự án không?”, và kết quả là tôi trượt dự án đó.
Trước thất bại đó, tôi không trách tổ chức và nhận ra rằng, bản thân tôi phải chịu trách nhiệm. Vì nếu trên phương diện của tổ chức, họ sẽ nhận được gì nếu tuyển tôi vào đây? Một người không có ích thì làm gì được? Đêm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều và nhận ra rằng, nguyên nhân khiến tôi thất bại trong việc ứng tuyển chính là thiếu kỹ năng làm việc nhóm và tự tin - những điều có thể do tính hướng nội gây ra.
3.
Vươn lên sau thất bại.
Từ thất bại của mình, tôi nhớ đến câu chuyện về “Con voi và sợi dây thừng”
Trong một khu rừng, có một con voi hoang dã bị bắt. Chân của nó bị trói với một thanh sắt và buộc bằng những sợi dây thép cứng, khiến cho voi không thể thoát ra dù đã cố gắng vùng vẫy nhiều lần.
Dần dần, con voi nhận ra rằng, dù có vùng vẫy và dùng sức mạnh đến đâu, nó vẫn không thể phá vỡ được sợi dây thép cứng và thanh sắt đó. Vì thế, con voi quyết định chấp nhận bị trói bởi sợi dây thép cứng. Khi nó ngừng vùng vẫy để thoát ra, người ta thay thế nó bằng một sợi dây thép buộc vào một bên chân của con voi.
Voi nghĩ rằng một bên dây thép sẽ dễ dàng vùng thoát ra hơn, và nó cố gắng thoát khỏi sợi dây thép buộc một bên chân. Nhưng dây thép quá cứng và mọi nỗ lực đều vô ích. Nó quyết định không còn cố gắng nữa, và sau đó người ta thay thế dây thép bằng sợi dây thừng thông thường, thay thanh sắt bằng cột gỗ.
Tuy nhiên, lúc này con voi đã quá chán nản và tuyệt vọng. Nó nghĩ rằng dù cố gắng đến đâu cũng không thể thoát ra khỏi sợi dây thừng kia. Vì thế, con voi quyết định chấp nhận bị kìm hãm bởi sợi dây thừng.
Con voi không biết rằng chỉ cần ít sức mạnh, nó đã có thể thoát ra khỏi sợi dây thừng mỏng manh và cọc gỗ. Nhưng con voi đã từ bỏ quá sớm, không cố gắng và chấp nhận bị trói buộc bởi sợi dây thừng bé nhỏ cả đời.
....................................................
Tôi đã quá quen với việc tự nhốt mình trong không gian yên tĩnh, nghĩ rằng sau những thất bại, không còn cách gì thay đổi được. Nhưng tôi cũng biết rằng, nếu tiếp tục sống trong bản tính hướng nội này, tôi sẽ không mang lại ý nghĩa cho cuộc sống. Vì vậy, tôi quyết định xây dựng một phiên bản tốt hơn của bản thân, phát triển khả năng giao tiếp và tự tin, từ đó tạo ra giá trị ý nghĩa.
4. Bài học rút ra từ trải nghiệm.
Từ trải nghiệm làm việc nhóm, tôi học được rằng thiếu tự tin và giao tiếp là nguyên nhân chính khiến tôi thất bại. Tôi nhận ra rằng để thay đổi, tôi cần phát triển khả năng giao tiếp và tự tin của mình. Đây là những cách tôi làm để phát triển kỹ năng làm việc nhóm:
Tham gia các sự kiện như talkshow, triển lãm,...
Tôi thích tham dự các sự kiện, talkshow, hoặc triển lãm về những đề tài mà tôi quan tâm và yêu thích. Ban đầu có thể cảm thấy e dè hơn, nhưng khi bạn đến đây, bạn sẽ gặp được những người có cùng sở thích và mục tiêu. Điều này giúp dễ dàng giao tiếp và chia sẻ với nhau. Qua những trải nghiệm chia sẻ, bạn sẽ dần tháo gỡ những rào cản và trở nên tự tin hơn trong việc là chính mình.
Thực hành kỹ năng giao tiếp và truyền đạt ý kiến
Giao tiếp luôn là một thách thức đối với nhiều người, đặc biệt là với những người có tính cách hướng nội. Đây là cách tôi đã thực hành kỹ năng giao tiếp của mình: tôi thường tự tập trung trước gương và tưởng tượng mình đang nói chuyện với một người khác. Tôi thêm vào đó những cử chỉ và diễn đạt ý kiến một cách rõ ràng. Dù ban đầu có lúng túng, nhưng qua thời gian và nỗ lực, tôi đã vượt qua được. Vì tôi luôn tin rằng 'Nếu bạn muốn thể hiện ý kiến của mình, hãy nói đi, vì không ai có thể biết bạn nghĩ gì nếu bạn không nói ra.'