Mình không coi viết lách là một nghề, dù nó giúp mình kiếm tiền, mình chỉ xem nó như một sở thích, giống như câu cá, đá cầu, nghe nhạc, chơi bonsai, hoặc học Anh văn... Mình chỉ viết khi có cảm xúc, có lần một người sáng lập diễn đàn viết và yêu cầu mình đăng bài trên Facebook, mình từ chối và người đó giận dữ, nhưng mình không để ý, không ai có thể ép buộc hay ép chữ vào đầu mình được.
Gần đây mình hay dậy sớm, khoảng 4h sáng, đọc sách, lướt Facebook rồi đi tập thể dục. Thói quen này đã hình thành từ khi mình 10-11 tuổi. Nhiều người nhìn vào bắp chân của mình và nói rằng, 'Trời ơi, may mắn cho cậu với bắp chân khỏe như vậy.' Mình chỉ cười và nghĩ, 'Họ không biết rằng mình đã chạy 9 năm ở công viên Lê Văn Tám khi mình còn sống ở Phú Nhuận.'
Hai đứa trẻ nhà mình rất thích nghe 'ba kể chuyện thơ ba' vì với chúng, tuổi thơ của ba là thú vị hơn bất kỳ quyển sách nào mà chúng đã từng đọc. Tuổi thơ của mình cũng có những trò nghịch ngợm, như đi ăn trộm xoài hay hái trộm mận, nhưng bà chủ cây mận lại la lên và đứa bạn của mình chạy không để ý nên té trúng nắp cống phải may 7-8 mũi.
Và rồi những câu chuyện tình đầy xót xa, kết thúc luôn là nước mắt, vì có một cuộc chia tay nào là vui đâu?
Và rồi thời gian đi bán bong bóng, bán vé số, làm hồ (chỉ làm được nửa buổi vì quá yếu ớt), phục vụ khách sạn, làm hãng tàu, sân bay... Và những năm đầu khó khăn khi 'bắt đầu khởi nghiệp', nói mãi cũng không hết.
Gần đây gặp lại 'em đệ ruột', nó nói: em mừng vì anh đã trở lại với sức mạnh mạnh mẽ hơn trước. Mình hỏi: làm sao em biết anh mạnh mẽ hơn như vậy?
Nó: vì em theo dõi anh rất kỹ, em thán phục anh về sự sáng tạo luôn luôn thay đổi, dù có những thăng trầm, anh vẫn luôn 'khao khát, hy vọng' và đặc biệt là 'mắt anh luôn sáng lên' khi anh nói về bất cứ vấn đề gì.
Mình phủ nhận hết, chỉ nhận đúng 3 từ 'người nhiệt tình'. Ừ đúng mình rất nhiệt tình, khi tham gia vào điều gì thì sẽ cháy hết mình, vì mình hiểu câu: Dâng trọn nghĩa khí, thành công tự nhiên đến. Mình khá tự tin, bởi vì mình biết rõ: Đồng hành với 'người tự tin', mọi hoàn cảnh đều ẩn chứa cơ hội thành công.
Hãy trang bị cho bạn một tâm hồn chiến binh, một ý chí thép, sẵn sàng đối đầu với tất cả những góc cuộc sống. Vì kể cả bạn có muốn hay không, thì bạn sẽ chắc chắn phải đối mặt ít nhất với một vài vấn đề khó khăn trong đời này.
Nguồn ảnh: pinterest
Xuất thân không quyết định bạn trở thành người như thế nào? Chỉ có chính bạn mới quyết định bạn là ai.
Mình ít khi bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ, lời bàn tán của thiên hạ. Khi mình từ bỏ một vị trí mà hàng ngàn nhân viên hàng không mơ ước vì thu nhập cao, công việc nhẹ nhàng, nhiều người khát khao... để khởi nghiệp, nhiều người cười chê, mình chỉ cười nhẹ, nghĩ đến câu nói của Tào Tháo: Chim sẻ sao hiểu chí chim hồng?
Có người nói mình là người cứng rắn, nhưng mình nghĩ mình là loại người cảm xúc, yêu thương tha nhân, không tha thứ cho kẻ 'yếu' hơn mình, dễ dàng tha thứ cho những đứa em ngu ngốc... Mình nhớ lần đầu đi qua Đài Loan, di chuyển tầm 70km từ sân bay Tưởng Giới Thạch (sau đổi là Đào Viên) về thủ đô Đài Bắc, thấy hai bên đường không một quán nhậu, trên đường không một viên đá, hiếm thấy rác, hầu như không thấy cảnh sát giao thông... Mình đã khóc, nghĩ và ước: ước gì 50 năm sau Sài Gòn mình cũng được như Đài Loan là vui.
Và khi thấy thằng em nhặt rác bị đứt tay vì mảnh ly vỡ, mình lặng lẽ quay đi vì mắt đã cay cay rồi.
Đời người có 3 giai đoạn:
Học hỏi
Kiếm tiền
Trả lại
Mình đang ở giai đoạn trả lại, một phần là tiền bạc, còn lại là kiến thức, kinh nghiệm và những trải nghiệm mình đã góp nhặt trên con đường kiếm sống của mình, cùng với những kiến thức mà mình học từ sách vở, internet, hoặc từ những người anh chị em mình quen biết, cho miễn phí cũng được, có tiền cũng được.
Một ông anh đã nói: em đã cho nhiều rồi, không nên cho thêm nữa, mất thời gian của em lắm. Nhưng mình vẫn tiếp tục cho, bởi vì kiến thức nếu để không chia sẻ thì không tạo ra giá trị. Nhưng có câu: 'ai muốn học thì phải chân thành', những người lắng nghe và cầu thị thì mình không tiếc thời gian, nhưng những người 'ăn xổi' hoặc không xứng đáng thì mình không cho gì cả.
Xưa kia mình khá tự cao, vì 'vị trí công việc', không phải vì tài năng gì, nên có thu nhập khủng (so với người làm thuê). Nhưng khi khởi nghiệp, tuyển dụng nhân viên, gặp mấy em lương chỉ 10-15 triệu, mà mình thuyết phục em làm việc với mình không được, còn nói: em không dám từ bỏ công ty hiện tại để sang công ty của anh, vì sợ công ty anh phá sản, mất việc. Mình chửi thầm: ĐM, lương có nhiều đó mà không dám bỏ, tao lương lậu cả trăm chai cũng bỏ!
Nhưng khi cuộc đời dập mình xuống ruộng, mình mới nhận ra: số tiền 10-15 triệu đó là họ nuôi sống cả gia đình, nên mình phải trân trọng họ, và đó là khả năng của họ, mình không nên ép buộc. Có câu nói: Đừng coi thường, đừng đánh giá bất kỳ ai, vì khó khăn của họ chỉ là tạm thời.
Và giờ mình sẵn sàng 'lắng nghe' (lắng nghe khác với nghe) ai đó nói về kế hoạch kinh doanh của họ: mở quán bún bò, quán cafe, lập công ty đào tạo, công ty sản xuất... mình sẽ tư vấn, sửa lỗi, hoặc đúng hơn là 'coaching' để họ dễ thành công, hoặc đơn giản là không lạc hướng.
Và mình mong những ai đã từng thất bại, nếu gặp mình, mình sẽ hướng dẫn lại, khuyến khích, động viên, chia sẻ... và mình luôn hy vọng những con người 'thất bại tạm thời' ấy, những người mà tâm hồn họ đã chai sạn vì những khó khăn, thất bại, bị lừa... vết thương lòng sẽ ngừng rỉ máu, và một ngày nào đó họ sẽ thốt lên: Kìa, hoa nở trên cành khô.
P/s: Mình nghĩ khi đã già, khi con đã trưởng thành, mình sẽ chuẩn bị hành trang để sống những ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời. Sống chậm lại, đọc sách, viết truyện hay học vẽ học đàn... Học những thứ mà lúc trẻ mình không có cơ hội học.