Nhớ lại những ngày thơ ấu, tôi luôn mơ ước trở thành một kỹ sư điện tử để sau này có thể tự thiết kế, chế tạo những sản phẩm, thiết bị điện tử mới lạ, tiên tiến. Tôi đã đỗ cả hai trường: Trường Đại học Bách Khoa TP. HCM chuyên ngành Điện, Điện tử và Trường Đại học Y Dược Cần Thơ chuyên ngành Bác sĩ đa khoa.
Tôi đã chọn học ngành y theo ý muốn của cha mẹ, bởi vì cho đến nay trong gia đình và dòng họ của tôi chưa từng có ai theo đuổi ngành y. Đồng thời, cha mẹ cũng hy vọng rằng sau này tôi sẽ được mọi người tôn trọng và gọi một cách lịch sự là “bác”.
Trong những năm đầu tiên của đại học, vì bản thân không có sự đam mê với ngành y nên tôi chỉ học qua các môn học, sau đó dành thời gian rảnh rỗi để vui chơi cùng bạn bè. Nhưng khi bắt đầu thực tập lâm sàng trong bệnh viện và tiếp xúc với bệnh nhân, tôi mới thực sự hiểu được tầm quan trọng của nghề bác sĩ.
Niềm tin, sức khỏe và thậm chí cả tính mạng của bệnh nhân đều được gửi gắm, phó thác vào tay của bác sĩ. Mỗi đơn thuốc được kê, mỗi nụ cười động viên hay mỗi cái gật đầu buồn bã của bác sĩ đều có tác động lớn đến tâm trạng và sức khỏe của bệnh nhân. Sau những kỳ thực tập, tôi bắt đầu yêu thích ngành y hơn và tập trung nghiêm túc vào con đường trở thành một bác sĩ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cầm trên tay tấm bằng bác sĩ quý giá, tôi quyết định xin vào làm việc tại bệnh viện Tâm thần.
Chuyên ngành tâm thần thường bị nhiều người lạnh lùng, đồng thời phải đối mặt với nhiều sự phê phán từ xã hội. Nhưng đối với tôi, không có gì là quá áp lực. Trong suy nghĩ của tôi, nếu các chuyên ngành khác như Nội, Ngoại, Sản, Nhi, Mắt, Da liễu,… chăm sóc sức khỏe thể chất của con người thì chuyên ngành tâm thần chăm sóc sức khỏe tinh thần của con người.
Không kém phần quan trọng như sức khỏe thể chất, 'tâm lý' là một trong những yếu tố cốt lõi tạo nên sức khỏe toàn diện của mỗi người, vì vậy bộ môn Tâm thần đóng vai trò quan trọng, không thể thiếu, đặc biệt trong xã hội hiện nay.
Hàng ngày, tôi mặc chiếc áo blouse trắng quen thuộc, tiến vào từng giường bệnh, thăm khám và kê đơn thuốc điều trị cho bệnh nhân. Những bệnh mà tôi đã từng điều trị không chỉ là các rối loạn tâm thần, mà còn bao gồm nhiều triệu chứng khác. Từ lo âu, mất ngủ, đến trầm cảm, hưng phấn, cai rượu,… Sự đa dạng đó làm cho công việc ở bộ môn Tâm thần luôn mới mẻ, hấp dẫn.
Công việc hàng ngày của tôi đôi khi đối mặt với áp lực, lo lắng vì sự không ổn định của bệnh nhân. Đôi khi, tôi cũng được nghe những giai điệu hòa nhạc tự nhiên từ trí óc những bệnh nhân tâm thần. Người thường có thể sợ hãi, nhưng đối với các bác sĩ như chúng tôi, đó là một âm thanh thư giãn, vui vẻ mà tôi nghĩ chỉ có ở môi trường đặc biệt của bộ môn Tâm thần.
Việc điều trị cho bệnh nhân tâm thần không phải lúc nào cũng hiệu quả. Điều này mang lại cảm giác chán nản, mệt mỏi cho các bác sĩ, nhưng chúng tôi luôn cố gắng không từ bỏ. Việc nhìn thấy sự hồi phục, sự lạc quan trên gương mặt của bệnh nhân khi tình trạng bệnh giảm đi mang lại cảm xúc đặc biệt.
Điều đó khiến tôi cảm thấy rất tự hào khi đã giúp đỡ những người bệnh tâm thần thoát khỏi sự phân biệt của xã hội, giúp họ thoát ra khỏi những căn phòng giam cầm khi bị cơn khủng hoảng ám ảnh, và đưa họ trở lại cuộc sống bình thường của một người.
Người viết: Nguyễn Lâm Giang