Chỉ vài tháng nữa là tết đến và những kỷ niệm, tình cảm về gia đình ở quê cũng bắt đầu hiện hữu. Thành phố đèn lấp lánh nhưng bên trong từng ánh đèn, liệu có niềm vui hay cô đơn?
Sài Gòn sôi động nhưng không phải vì thế mà không có không gian cho những nỗi buồn...
Để xua tan nỗi nhớ, họ tìm kiếm những khoảnh khắc vui vẻ cùng bạn bè ở đây. Dù đông đúc nhưng họ đến từ nhiều vùng miền khác nhau, có người vì học hành khi là sinh viên, có người với ước mơ lớn hơn là thành công trong sự nghiệp để cuộc sống ổn định hơn.
Sài Gòn không chỉ là nơi đón nhận họ với tình thương, mà còn giúp họ trở nên mạnh mẽ hơn để vượt qua khó khăn. Sài Gòn sôi động nhưng không vì thế mà bỏ quên những nỗi buồn.
Nhưng cuối cùng, họ lau đi những giọt nước mắt và bước tiếp
Một cô giáo đã từng dạy tôi, lúc đó cô còn là thực tập sinh tại trường cấp 3 của tôi, quê cô ở Bạc Liêu, tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô: “Lúc ngã bệnh thì cũng phải tự một mình đi khám bệnh và mua thuốc để uống”. Có lúc cô cũng khóc nhưng rồi cũng gạt đi những giọt nước mắt và bước tiếp. Không ở đâu xa ngay chính hiện tại, tôi có vài người bạn ở miền Tây cụ thể là Tiền Giang, trong một ngày họ có thể dành ra một buổi để học tại trường, sau đó họ bắt chuyến xe về quê và lên lại thành phố vào ngày hôm sau để học tiếp. Tôi thắc mắc “Bộ họ đi như vậy, họ không cảm thấy mệt mỏi sao?” nhưng bây giờ tôi mới hiểu, họ có một tư tưởng rất vững chắc đó là được gần gũi, bên cạnh với những người thân trong gia đình ở quê thì cho dù chuyến đi đó có mệt bao nhiêu cũng xứng đáng. Đến đây, làm tôi nhớ đến kì học quân sự vào tháng 9 vừa rồi, tuy học ở quận 12, mấy ngày đầu khi chưa quen với nhịp sống và môi trường trong quân khu, khi gặp khó khăn hoặc nhớ về gia đình, có những đêm tôi khóc mà không cho ai biết. Gọi điện cho mẹ, mẹ hỏi: “Bộ nhớ nhà hay sao?” Thì tôi lại không dám gật đầu mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong và im lặng, đánh trống lãng sang chuyện khác.
Nguồn: Freepik
“Xa một chút thôi đã thấy nhớ”
Suy cho cùng, việc một mình chuyển đến nơi xa để sinh sống đã là một nghị lực lớn, thật may mắn khi cho tôi gặp được những người từ nhiều vùng miền khác nhau của đất nước để có thể thấy được họ kiên cường đến dường nào. Dù còn 4 tháng, 2 tháng hay 20 ngày là sẽ được về quê gặp gia đình thì nỗi nhớ nhà của họ rất thiêng liêng, vì đó là cội nguồn.
Xin chào mọi người mình là Thỏ