Từ Một Học Sinh Cuối Lớp Đến Việc Đạt Giải Trong Cuộc Thi Của Bộ Giáo Dục và Đào Tạo
Lần Đầu Tiên Trải Nghiệm Cảm Giác Bay, Chân Chạm Đất Hà Nội Và Gặp Thứ Trưởng Bộ Giáo Dục
Trong Quãng Thời Gian Làm Học Sinh, Dù Khả Năng Học Của Mình Không Được Đánh Giá Cao, Thậm Chí Là Cuối Lớp Trong 3 Năm Học Cấp 3, Nhưng Mình Vẫn Có Những Kỷ Niệm Đáng Nhớ Khi Đi Học.
Cuộc Thi Mà Mình Tham Gia Là Tri Thức Trẻ Vì Giáo Dục, Tổ Chức Bởi Bộ Giáo Dục và Đào Tạo Cùng Với Ban Chấp Hành Trung Ương Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh.
Dưới Đây Là Hành Trình Của Mình Tham Gia Tri Thức Trẻ, Dù Khả Năng Học Của Mình Không Phải Là Xuất Sắc.
Cờ Đến Tay Thì Phất Thôi!
Đầu Tiên, Cuộc Thi Này Đề Cập Đến Các Ý Tưởng Liên Quan Đến Giáo Dục. Thường Thì, Những Người Đoạt Giải Là Những Người Giỏi Vật Lý Hoặc Lập Trình, Còn Mình Thì Hoàn Toàn Không Giỏi Cả Hai.
Trong Quá Trình Học Tại Trường Phan Châu Trinh, Mình Được Một Anh Chàng Tên Là Trí - Là Trưởng Nhóm REBO - Liên Hệ Mời Mình Tham Gia Làm Truyền Thông Cho REBO. Vì Cùng Trường Và Hợp Ý, Mình Đã Đồng Ý Tham Gia.
REBO Trước Đó Đã Tham Gia Cuộc Thi Tri Thức Trẻ Vì Giáo Dục Và Đoạt Giải Cao Nhất, Nhận Thưởng 100 Triệu Đồng. Với Mong Muốn Tham Gia Môi Trường Start-up, Mình Rất Vui Khi Nhận Được Lời Mời.
Làm Sao Mà Mọi Người Biết Đến Mình Nhỉ?
Hồi Cấp 3, Mọi Người Xung Quanh Có Thể Biết Đến Sở Thích Viết Lách Của Mình (Bởi Vì Mình Thường Đăng Những Thành Tích Của Mình Lên Facebook).
Dù nói rằng là hạng cuối lớp nhưng điểm trung bình môn của tớ chưa từng thấp hơn 7.5 đâu nhé (nhưng đó là điểm thấp nhất tại trường). Và vì tớ say mê mọi thứ liên quan đến Marketing nên đã tìm hiểu, khám phá và cuối cùng cũng có một số thành tích nhất định.
Các bạn đã nghe câu “Hữu xạ tự nhiên hương” chưa? Đúng vậy! Anh Trí biết đến tớ vì tớ có những kỹ năng đặc biệt, vì vậy việc kết bạn và hợp tác với họ là điều hoàn toàn tự nhiên.
Bắt đầu cuộc thi
Một buổi chiều, tớ và đội REBO quyết định tham gia cuộc thi Tri thức trẻ vì Giáo dục. Vì gần kỳ thi THPT QG nên tớ không thể dành quá nhiều thời gian cùng đội trong giai đoạn chuẩn bị.
Và rồi, sau khi thi THPT QG xong, nhận kết quả. Tớ trượt đại học... và với tớ, đó thật sự là một cú sốc lớn.
Không thể kìm nước mắt khi gọi điện báo tin cho bà nội về kết quả của mình, tối hôm đó, bầu trời đen đen, ảm đạm đến mức hơi khó thở...
Nhưng thất bại không phải là điểm dừng. Sau một thời gian im lặng, ngày thông báo kết quả cuộc thi Tri thức trẻ vì Giáo dục cũng tới. Đội của chúng tôi được lựa chọn vào vòng chung kết trong số 10 đội.
Ôi trời ơi, lúc đó tôi như một đứa trẻ nhỏ, nhảy múa vui vẻ dưới nhà.
Tôi nói với bà nội rằng nếu không đậu Đại học thì cũng không sao, vì con sẽ gặp Thứ trưởng Bộ Giáo dục, sẽ đi Hà Nội và thậm chí còn được đi máy bay. Không ai khác ngoài con mà bà nội có thể tìm được như con thứ hai.
Lần đầu tiên được đưa lên báo
Gần ngày thi, đội của chúng tôi được báo Tuổi Trẻ phỏng vấn về dự án REBO. Đó là lần đầu tiên tôi xuất hiện trên một tờ báo giấy. Sau buổi phỏng vấn, tôi hỏi phóng viên có nhớ nhắn tôi khi nào bài báo được xuất bản, để tôi ra mua hết sạp báo luôn!
Khi bài báo của chúng tôi được đăng, 6 tờ báo được tặng cho 6 thành viên trong đội.
Khi lần đầu tiên mặt mình được in trên tờ báo giấy, không thể nào quên được cảm giác ấy. Tờ báo vừa mới ra khỏi máy in, mùi giấy còn nồng nặc, mình đã ôm lấy tờ báo đó như một kho báu, rồi không thể không khoe với bà nội đầu tiên.
Sắp đến ngày lên đường Hà Nội rồi.
Gần ngày thi, REBO chỉ có thể tài trợ vé máy bay cho anh trưởng nhóm, các bạn khác phải tự túi tiền. Cũng không sao, một triệu cũng đủ... quan trọng là trải nghiệm. Mặc dù vậy, lòng mình vẫn thấy chút buồn, ngẩng cao đầu với hi vọng 100%.
Nhưng người ta thường nói: 'Ông trời không phụ lòng người.' Một Đại diện từ Đà Nẵng đã đến với Thành Đoàn thành Phố, vé máy bay được Thành đoàn tài trợ toàn bộ!
Ra Hà Nội, chúng mình được ở khách sạn view hồ cực kỳ sang trọng, được thưởng thức buffet hấp dẫn, và tất nhiên chi phí hoàn toàn do Bộ tài trợ. Tận hưởng từng khoảnh khắc một, không gì tuyệt vời hơn!
Lần đầu tiên chạm đất Hà Nội, được gặp gỡ những người dân thủ đô, được thưởng thức những món ngon đặc sản, lòng mình thật sự rộn ràng và tự hào...
Và cuộc gặp gỡ với Bộ Giáo dục và Đào tạo đã diễn ra.
Ban đầu, mình nghĩ khi đóng góp ý kiến cho Bộ giáo dục thì mọi thứ sẽ được sắp xếp hoàn toàn. Nhưng không, tất cả đều là ý kiến của những Tri thức trẻ (lúc đó, thí sinh tham gia được gọi như vậy).
Và lần đầu tiên mình phải giơ tay phát biểu trước cô Thứ trưởng Bộ giáo dục. Lúc đó, tim mình đập loạn nhịp, tay chân mình run đến mức không thể bấm được Micro, nhưng mình phải giữ bình tĩnh và trình bày nhanh vì cô Thứ trưởng rất bận.
Hôm đó, mình đã dũng cảm nói lên tâm tư của mình về chương trình Tin học, đặc biệt là Tin học nghề.
'Con xin chào cô, con có một lo lắng từ lâu, đó là chương trình tin học. Con không hiểu sao những bạn có bằng giỏi tin học nghề, thậm chí là không biết sử dụng cả Word hay gửi email. Con cảm thấy đây là một trở ngại lớn trong thời đại hội nhập của chúng ta. Nếu được, con xin cô hãy suy nghĩ việc loại bỏ kỳ thi tin học nghề hoặc cải thiện nó để tốt hơn ạ. Ngoài ra, bây giờ là năm 2020 rồi, con nghĩ Word 2003 cũng cần 'nghỉ hưu' đi, vì đa số mọi người đều sử dụng các phiên bản mới hơn rồi. Con xin cảm ơn cô!'
Trong khi nói, tất cả các ống kính của phóng viên đều chĩa về mình, họ liên tục nhấn máy, mình cảm thấy rất lo sợ vì lần đầu tiên bị chụp ảnh như vậy. Sau khi phát biểu xong, một phóng viên đã đến hỏi tên mình, và mình nghĩ rằng hôm nay mình có thể lên báo rồi...
Và thật đúng! Mình đã xuất hiện trên báo. Và đề tài của mình trên fanpage Tuổi trẻ nhận được sự quan tâm của rất nhiều người. Lần đầu tiên đọc từng comment, từng lượt share, mình cảm thấy rất phấn khích. Mặc dù có người đồng ý, nhưng cũng có những người phản đối mạnh mẽ. Nhưng mình chỉ coi như chuyện nhỏ vì mình không quan tâm lắm.
Đến kết quả cuộc thi...
Hội trường Đại học Kinh tế Quốc dân đã được chọn làm địa điểm tổ chức đêm chung kết của cuộc thi. Thật không may, REBO không đạt được hạng cao nhất. Mình thấy sự thất vọng của anh Trí và nét buồn của các thành viên REBO.
Tuy vậy, mình nghĩ rằng đã là một kỳ tích cho cả mình và cả team khi đến được đây. Các bạn phải vui lên thôi phải không? Tối hôm đó, tụi mình quyết định đi ăn ở Hà Nội vào đêm cuối, và ngày mai sẽ trở về Đà Nẵng.
Đôi lời...
Mình tin rằng, thành tích học tập không quyết định hết về cuộc sống của mình. Quan trọng là bạn hiểu được giá trị thực sự của bản thân và biết mình muốn đi đâu.
Mặc dù việc trượt Đại học là một điều khó chấp nhận, nhưng được điều đến Bộ Giáo dục và Đào tạo và gặp Thứ trưởng Bộ GD-ĐT thì đối với mình là một niềm vinh dự lớn nhất trong quãng đời học sinh.
Và rõ ràng, mỗi khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Hy vọng rằng câu chuyện về việc trượt Đại học biến thành cơ hội để yêu cuộc sống sẽ truyền đến bạn nhiều năng lượng tích cực.
Cuộc hành trình học sinh của mình đã kết thúc. Kết thúc bằng một niềm vinh dự đối với chàng trai vừa tròn 18 tuổi.