KINH DOANH CÓ TOÀN MÀU HỒNG ???
Tớ là Dung, 23 tuổi.
Tớ có một dự án kinh doanh nhỏ tên là LÀN.
Tính chất, bán mấy cái lần cỏ Việt Nam cho mọi người đi chợ không dùng túi nilon, cho những cô chú farm giao rau cho khách cũng tiết kiệm mấy cái bao bì một lần để môi trường nhẹ nhàng hơn. Dự án của tớ nhỏ bé, tớ cũng không biết kinh doanh nên doanh thu lúc nào thì nở hoa lúc nào thì lui tít.
Vì thế mới sinh ra mấy tình huống phát chán như thế này:
Lần đó hàng về HN, tổng cộng 120kg. Vận chuyển về tận nhà thì đắt hơn 200k, nên tớ bảo anh Tư (ở làng nghề) chuyển cho tớ về kho đích, tớ tự chở về nhà. Hàng về, 5 cái bao tải, hơn 20kg mỗi bao. Lồng kềnh lồng kềnh lắm. Tớ lấy xe máy ra, tính chia 2 lần để chở về nhà cách đó 5km. Mọi người ở kho ai cũng khuyên là thuê đi, mất mấy trăm tớ tiếc nên bảo thôi. Chẳng lên hàng cao hơn người nữa. Tớ đi xe, hôm đó trời mưa, một tay giữ hàng một tay lái cả người gồng cứng cựa. Lúc ấy mong 60kg đó nặng bằng ny mình thì mọc chân mọc tay ra mà bám vào cho chắc
Đi được một lát, đương nhiên thôi nó đổ tung ra đường. Tớ khóc quá trời khóc. Xong lại gửi một nửa ở nhà ven đường, chở một nửa về trước …
Thế là chia 4 lần mới về tới nhà. Tớ còn phải chia 5 lần bê hàng lên kho ở tầng 4. Lúc ấy thấy mình giỏi mà ngu quá! Sao không thuê cho đỡ cực.
Nhưng tớ còn chở như vậy cả chục lần nữa. Thấy cái này tôi luyện ý chí của mình thật sự.
Kho có khoảng 400-500c lần. Mùa nắng là hôm nào rảnh rỗi lại đem ra phơi cho khô cho thơm. Nhưng đến mùa nồm thì ơi trời, bảo quản không kỹ xong dính nước, nó mốc um tùm khuất xanh khuất trắng khuất đen. Vỗ vạt một chút, trời lạnh như điên bứt quần thổi thốc vào, lau lau lấy máy sấy xị xị, vừa khóc vừa sấy
Làm truyền thông, thi thoảng design mấy cái ảnh tự thấy xinh, đăng lên dân tình khen lắm, thi thoảng cũng có những bức ảnh như bên dưới này, dãm khủng khiếp, đăng lên bà con cười sảng luôn.
Có lần viết content về cái sự giảm thiểu túi nilon, lên một cộng đồng phổ thông chả ai quan tâm đến việc nó. Người ta chửi từng trời, chửi kiểu xúc phạm miệt thị ấy. Lại khóc. Khóc lòi cả mắt xong sợ luôn
Mình cũng là đứa mạnh mẽ đấy, mỗi tội động tí là khóc, nhưng mấy chuyện này mình cũng trải qua cả rồi, thế nên nó thành bình thường.
Nhưng giờ có một người nào bảo mình là bạn muốn khởi nghiệp thì mình hốt lắm, mình muốn hỏi bạn nghĩ kĩ chưa? Lường trước được là khổ sao chưa? Bạn chưa tưởng tượng ra thì mình lượng trước cho mấy điều. Không chấp nhận chịu đựng mấy cái đó thì đừng làm.
Nói thế này chứ cái dự án của mình cũng hơn 1 tuổi rồi. Mình nhận được đủ thứ. Chăm sóc cho nó, nuôi nó lớn hạnh phúc nhiều lắm nên mấy cái tổn thương vật vả chấp nhận được hết.