Hôm nay, tớ đã ghi vào nhật ký rằng:
'Dường như, mình không thay đổi nhiều so với thời điểm ứng tuyển vào đại học.'
Hồi đó, tớ sống rất cơ hội, mỗi ngày tỉnh dậy là một đống deadline cần phải hoàn thành. Tớ sống và làm việc, nhưng không có thời gian để nghĩ suy. Bây giờ, không còn áp lực deadline nữa, tớ lại trống rỗng trong khoảnh khắc rảnh rỗi của mình. Tớ nghĩ nhiều, và nảy sinh nhiều kế hoạch lớn, nhưng lại không thể biến chúng thành hành động.
Vậy, làm thế nào để nhận ra rằng tớ đã cải thiện hơn?
Câu trả lời của tớ là, hãy tìm ra ít nhất một điều bản thân đang làm ở hiện tại mà trước đây không hoặc ít làm.
Ví dụ, bây giờ tớ dành nhiều thời gian suy nghĩ về cuộc sống hơn, tìm ra nhiều hướng đi mới mẻ mà trước kia chưa từng nghĩ đến. Chỉ cần như vậy, tớ tin rằng tớ đã cải thiện hơn.
Đúng là nếu chỉ như vậy thôi, tớ cũng có thể nói rằng mình đã sa sút. Đã có rất nhiều thói quen tớ làm trong quá khứ mà giờ đây đã ít hoặc không thực hiện nữa, như việc tập thể dục này. Nhưng thực ra, điều đó là hoàn toàn bình thường.
Tớ coi mình như một chiếc bình nước hữu hạn. Chỉ có thể đổ một lượng nước nhất định vào từng cốc nước khác nhau thôi. Nhưng lại có hàng triệu cốc nước khác ngoài kia, từ gia đình, sức khỏe, học tập đến coca, cola. Thật khủng khiếp! Khi một mặt của cậu tiến triển, điều đó có nghĩa là cậu đã phải dành thời gian và nỗ lực từ một mặt khác để đầu tư vào đó. Chúng ta có những cốc nước được lấp đầy mỗi ngày, nhưng cũng có những cốc nước mỗi ngày trở nên cạn kiệt.
Vậy nên, một câu hỏi khác mà tớ nghĩ mình nên đặt ra là: 'Mình có đang làm tốt ở thời điểm hiện tại không?'
Đừng chỉ tập trung vào từng cốc nước nhỏ, chúng thay đổi rất thường xuyên. Hãy nhìn vào bức tranh tổng thể đó. Đó chính là bình nước của cậu! Bình nước của cậu có đang đủ nước để tưới cho tâm hồn cậu không? Khi tự hỏi liệu mình đã tiến bộ hơn so với quá khứ hay không, mục đích không phải là so sánh liệu cậu đang đi lên hay đi xuống, mà là để hiểu rằng ở thời điểm này, tại vị trí mà cậu đang đứng, cậu có hài lòng với điều đó không.
Thay vì lo lắng về việc 'trước đây mình có thể làm abcxyz, nhưng bây giờ không làm được nữa,' thì tớ nghĩ tớ có thể thiết lập một hệ thống tối thiểu. Ví dụ như, chỉ cần hoàn thành 2 công việc mỗi ngày là đủ. Cho dù có điều gì xảy ra, chỉ cần hơn 2 là thành công rồi. Vì vậy, nếu trước đây tớ có thể làm được 5 việc nhưng giờ chỉ làm được 3 việc, thì cũng không vấn đề gì cả. Vì tớ biết rằng, tớ vẫn hoàn thành đủ 2 công việc, điều đó là quan trọng nhất.
Cuối cùng, so sánh là điều khá khó khăn, vì vậy tớ chỉ so sánh để nhận biết những điểm cần cải thiện, không phải để từ chối những nỗ lực của bản thân. Tớ tự hào về việc hiện tại tớ đã gần gũi hơn với gia đình và đã học được cách sống chậm lại. Với tớ, chỉ cần như vậy là đủ để tự hào! Chỉ cần nhắc nhở bản thân về việc tập thể dục và học hành mỗi ngày thôi là đủ tốt rồi.
Dù sao đi nữa, nếu không có điều gì đó chưa tốt, liệu chúng ta có lý do để tiến lên không nhỉ? Làm thế nào để biết rằng mình đã cải thiện hơn? Điều đó không quan trọng. Vì dù có tiến bộ hay không, cả hai đều đáng quý cả, phải không?
Chúc mọi người đều dành thời gian và nỗ lực để quan tâm đến những điều quan trọng đối với bản thân nhé!