Công việc của tôi không phải là viết lách hoặc tiếp thị nội dung, công việc chính của tôi liên quan đến con số hơn là con chữ. Do đó, quan điểm trong bài này có thể khác biệt so với những người làm trực tiếp trong lĩnh vực viết lách. Dù sao đi nữa, đây là quan điểm cá nhân, tôi không so sánh được với người khác vì mỗi người có hoàn cảnh riêng.
Câu hỏi mà tôi nhận được nhiều nhất trong quá trình này là: “Tại sao tôi viết?”
Câu trả lời rất đơn giản: Đầu tiên là vì bản thân, sau đó là vì người khác. Hoặc đôi khi, tôi sẽ trả lời là vì tôi thích.
Nếu bạn không biết tôi là ai, trước đây tôi là một người chống lại mạng xã hội, vì tôi không thích diễn đạt quan điểm cá nhân của mình trên mạng xã hội, thêm vào đó là tôi từng bị FOMO. Vì vậy, đã có một khoảng thời gian rất dài, khoảng 3-4 năm gì đó, tôi không hoạt động gì trên mạng xã hội (đến giờ tôi vẫn không dùng Instagram). Tôi chỉ sử dụng mạng xã hội để cập nhật thông tin với bạn bè và nhắn tin. Nếu nhìn vào hồ sơ của tôi mấy năm trước, có lẽ cũng giống như một tài khoản clone.
Vậy sau khi viết 100 bài, tôi đã học được gì? Có 5 điều tôi muốn chia sẻ với bạn, hy vọng sẽ mang lại chút nguồn năng lượng tích cực trong thời gian này.
1. Ý nghĩa của sự khởi đầu
Quay lại thời điểm mình bắt đầu có ý định viết một cách 'nghiêm túc' vào khoảng tháng 2 năm 2020 (khoảng 1.5 năm trước). Tại sao mình gọi là viết nghiêm túc? Đơn giản vì trước đó mình chỉ viết cho vui và không dành cho ai đọc.
Lý do khiến mình bắt đầu viết là vì mình nghĩ rằng có thể kiếm tiền từ lĩnh vực này và không quá khó khăn để thực hiện. Mình đã tìm hiểu về cách tạo blog và các phương thức kiếm tiền. Sau đó, mình mua tên miền và thiết kế blog, và viết một bài với tâm trạng hào hứng.
Sau đó là một vài bài, hai ba bài, và sau đó... không còn gì nữa. Mình bỏ cuộc. Không kiếm được tiền, nên mất hết động lực. Có vẻ như với mình, tiền bạc thực sự là điều hấp dẫn, nhưng nó không đủ lớn để làm mình tiếp tục, hoặc có thể là mình nhìn sai hướng.
Khoảng 5 tháng sau đó, mình quyết định bắt đầu viết lại. Lần này, mình viết chỉ để thỏa mãn sở thích, không đăng lên blog mà chỉ chia sẻ trên một số nhóm. Một số bài mình viết được tương tác khá cao, từ đó mình nghĩ rằng viết để có nhiều like, chia sẻ, bình luận. Kết quả là không như mình mong đợi, nhiều bài không được quan tâm. Thất bại lần thứ hai.
Rồi sau này, mình mới hiểu được rằng vì mình đặt quá nhiều kỳ vọng vào những thứ mà mình không thể kiểm soát được (tiền bạc, tương tác,...), điều này khiến mình mất đi lý do và động lực để viết.
Rồi đến đầu năm 2021, mình có một lý do hấp dẫn để bắt đầu, đó là vì bản thân mình, sau đó là vì người khác.
Tại sao lại có lý do này? Khi mình tìm kiếm thông tin trên Google bằng tiếng Việt, mình nhận thấy rằng tài liệu tiếng Việt thiếu và khó hiểu, ít thông tin chính xác. Trong khi đó, nguồn thông tin tiếng Anh rất phong phú, có cấu trúc và chứng minh rõ ràng. Vậy nên, không có lý do gì để không học từ nguồn nước ngoài và sau đó chia sẻ kiến thức này bằng tiếng Việt.
Mình muốn chia sẻ kiến thức mình học được để củng cố và hiểu sâu hơn, đồng thời giúp người khác tiếp cận thông tin giá trị hơn trong lĩnh vực Marketing mà mình đang làm việc.
Từ việc viết về kiến thức chuyên ngành, mình đã mở rộng ra viết về những điều đơn giản trong cuộc sống, từ đó đã tạo ra một blog để chia sẻ.
Có lẽ các bạn biết, trong 100 bài viết này, mình không kiếm được một xu và nhiều bài viết không được quan tâm. Nhưng điều đó không phải là lý do khiến mình bắt đầu. Mình đã thất bại 2 lần trước đó, lần này mình chỉ quan tâm đến việc học hỏi và chia sẻ với người khác thôi.
Lý do của mình là quan điểm cá nhân. Ở đây, mình không đánh giá dựa trên tiền bạc hay tương tác, mà chỉ đơn giản là không phù hợp với mình. Ví dụ, từ góc độ doanh nghiệp hoặc viết lách, không thể đầu tư mà không thu lợi nhuận được. Mình hiểu rằng tương tác và follow thể hiện năng lực của mình, nhưng mình chọn bắt đầu với lý do trên vì nó giữ cho mình tiếp tục trên con đường này.
1. Mục đích là hành động chứ không phải là danh từ
Có lẽ là lúc thực hiện mà không cần suy nghĩ. Ban đầu, tôi đặt ra mục tiêu là tạo một blog và viết để kiếm tiền. Sau đó, tôi cụ thể hóa mục tiêu hơn là viết về marketing và đề ra những kết quả cụ thể mà tôi muốn đạt được sau một khoảng thời gian nhất định: kiếm được bao nhiêu tiền hoặc có được bao nhiêu người tương tác và theo dõi. Tôi mong muốn trở thành một tác giả chuyên nghiệp, mặc dù công việc hiện tại của tôi không liên quan.
Kết quả là tôi chỉ sau một thời gian ngắn là bỏ cuộc. Lí do sai ngay từ đầu dẫn đến mục tiêu sai mãi.
Nhưng sau đó, tôi tập trung vào những điều mà tôi có thể kiểm soát được. Việc viết bài là do tôi quyết định, còn việc kiếm tiền hoặc tương tác không phải là điều tôi kiểm soát được. Còn việc trở thành một tác giả chuyên nghiệp thì còn rất xa xôi.
Cho đến khi tôi tình cờ xem được một video về năng suất làm việc, tôi mới nhận ra rằng: Cần phải phân biệt rõ ràng giữa ước muốn và mục tiêu. Mục tiêu thực sự là những hành động cụ thể mà tôi có thể kiểm soát.
Vì vậy, tôi nhận ra rằng mục tiêu là hành động chứ không phải là danh từ. Tôi đặt ra mục tiêu là viết bao nhiêu bài trong một tuần hoặc một tháng, thay vì đặt ra mục tiêu là đạt được điều gì hoặc trở thành ai đó. Những điều không thấy được, như là một tương lai mơ hồ, tôi không còn quan tâm nữa. Hiện tại, tôi vẫn chưa biết chắc điều gì sẽ xảy ra.
Nguồn hình ảnh: pngtree
Chỉ khi đặt ra các mục tiêu hàng ngày và hàng tuần và thực hiện chúng, tôi mới cảm thấy chúng trở nên thực tế hơn. Việc ngồi suy nghĩ không thể làm cho tôi tiến bộ thêm được. Trong quá trình làm việc, tôi nhận ra những điểm yếu của mình, những điều cần cải thiện và những tiềm năng mà tôi có.
Bài viết khá dài, vì vậy tôi sẽ chia sẻ tiếp ở phần kế tiếp. Xin cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ.