12 năm trước, trong tháng 7 này, tôi đã trải qua kỳ thi đại học mà cả gia đình đều lo lắng đến. Kết quả khiến bố mẹ mừng rỡ: Tôi đã đậu Đại học Y. Nhưng thật sự, tôi không hạnh phúc. Tôi đam mê vẽ và muốn trở thành họa sĩ. Nhưng trong suy nghĩ của bố mẹ, vẽ chỉ là sở thích không thực sự có giá trị, không thể tạo ra cuộc sống ổn định, không được xã hội công nhận. Vì vậy, nguyện vọng của tôi thi vào các trường nghệ thuật đã bị bố mẹ từ chối.
Lúc đó, sau khi nghe bố mẹ giải thích, tôi dần từ bỏ ước mơ vẽ, tập trung học y với niềm tin rằng đó là một nghề cao quý, có thể giúp đỡ nhiều người, được xã hội tôn trọng... Mặc dù vậy, suốt những năm học, tôi luôn cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi. Những đêm đi thực tập là cực hình.
Sau 6 năm đại học, tôi ra trường và được nhận vào làm việc tại một cơ sở y tế mà bố mẹ đã chọn sẵn cho tôi. Cuộc sống của tôi dường như rất thuận lợi so với nhiều người bạn cùng lứa. Nhưng khi đi làm, tôi cảm thấy mình không phù hợp với nghề. Làm việc không làm tôi hứng thú, mỗi khi tiếp xúc với bệnh nhân, tôi cảm thấy căng thẳng, ức chế, có lúc muốn nổ tung. Sau vài tháng làm việc, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: nghỉ việc.
Vì kiệt sức, tôi không có thời gian để vẽ. Làm việc mệt mỏi, về nhà không ai để chia sẻ, tôi ngày càng cảm thấy mình như một cô đơn bóng đêm.
Chỉ sau một năm làm bác sĩ, tôi quyết định từ bỏ công việc. Khi bố mẹ biết điều này, họ rất bất ngờ và tức giận. Cả gia đình bắt tôi phải quay lại làm việc, nếu không sẽ bị khước từ. Trong một tháng, tôi sống khép kín, đôi khi muốn tự tử. Lúc đó, một người bạn thân của mẹ tới và khuyên gia đình nên đưa tôi đi khám vì cô ấy nhận thấy những dấu hiệu tương tự trong con gái của mình.
Khi tôi đến gặp nhà tâm lý, tôi đã không còn hứng thú hoặc mong muốn trò chuyện với họ. Nhưng sau một số lần khuyến khích, tôi đã chia sẻ về ước mơ về việc vẽ tranh. Họ đã mời một họa sĩ tới để tôi trò chuyện và cùng vẽ. Được khen ngợi về tài năng, tôi lấy lại niềm tin và quyết tâm thi vào trường mỹ thuật.
Một lần nữa, tôi bị cha mẹ phản đối. Họ nói rằng họ đã đầu tư quá nhiều vào tôi suốt nhiều năm qua, và giờ họ không thể chi trả thêm nữa và không muốn tôi làm nghệ sĩ. Lần này, tôi không dễ dàng chấp nhận và tuyên bố chỉ cần họ ủng hộ quyết định của tôi về việc theo đuổi ngành mình yêu thích, tất cả các chi phí tôi sẽ tự trang trải.
Mặc dù không muốn, nhưng dưới sự tác động của một chuyên gia tâm lý, cuối cùng bố mẹ tôi cũng chịu khuất phục để tôi thi vào Đại học Mỹ thuật. Tôi đã đỗ. Bố mẹ dù không hài lòng nhưng chỉ sau hai tháng nhập học, tôi đã kiếm tiền bằng cách dạy vẽ cho trẻ em, sau đó, dần dần tự lo được cho bản thân với nhiều công việc liên quan đến sở thích và ngành học của mình.
Cuộc sống của tôi trở nên hứng thú hơn và việc học, làm việc trở thành niềm đam mê, không còn là gánh nặng, mệt mỏi, mặc dù đôi khi tôi phải hy sinh ăn, ngủ. Sau khi tốt nghiệp, tôi dễ dàng tìm việc làm, không cần bố mẹ phải chi trả bất kỳ khoản nào. Công việc của tôi bây giờ rất ổn định. Tôi đã có gia đình hạnh phúc, không giống như lo lắng của bố mẹ trước đây về việc 'nghề nghiệp không ổn định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình'. Bố mẹ tôi bây giờ có thể an tâm hoàn toàn.
Đây là thời điểm mà các bạn trẻ đang phải đối mặt với nhiều lựa chọn về tương lai nghề nghiệp. Tôi không muốn thúc giục ai chống lại ý kiến của cha mẹ. Nhưng hãy lắng nghe chính mình, hiểu rõ sở thích và tài năng của bản thân, tìm hiểu kỹ về những ngành nghề mà bạn quan tâm để có quyết định phù hợp. Phụ huynh cần phải hướng dẫn con cái dựa trên điều kiện thực tế, nhưng cũng cần quan tâm đến mong muốn và khả năng của trẻ. Mỗi trải nghiệm đều mang lại cho chúng ta một bài học. Nhưng tôi thực sự hối tiếc vì đã phải dành 8 năm để theo đuổi một ngành nghề không phải là đam mê của mình, khi có thể đã tiến xa hơn.