Vừa tròn 23, mới ra khỏi mái trường, bắt đầu bước vào những ngày đi làm, làm quen với môi trường mới, gặp gỡ những gương mặt mới, tôi nhận ra rằng cuộc sống ở công sở khác biệt hoàn toàn so với thời sinh viên, đầy ấm áp và ngây thơ.
Khi những cơn mưa rào tháng sáu rơi vội vàng, nhấn chìm vào đất khô nóng bỏng, tâm trí lại bao phủ bởi những lo âu và lo lắng hàng ngày. Ở tuổi thanh xuân mới bắt đầu, tôi đối diện với nhiều lo toan: về gia đình, về tình yêu, và về sự nghiệp... nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề công việc. Mới ra trường một năm, công việc vẫn chưa ổn định, tôi đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào để tìm được một công việc tốt, làm thế nào để phát huy hết tiềm năng của bản thân? Làm thế nào để bay cao đến chân trời mà tôi mơ ước?
Trong chớp mắt, tôi thấy mình bước sang tuổi 23 mà không biết đã đạt được gì ngoài những cảm xúc hỗn độn, đôi khi dâng cao, đôi khi trôi dạt. Thời tiết cũng theo đúng tâm trạng con người, sáng nắng chiếu chang, chiều mưa không ngớt, trưa nắng phập phồng những đám mây. Chiều nay, trên đường về, đối mặt với gió, đối mặt với con đường, đối mặt với những ước mơ...
Tâm hồn trẻ lại rối bời trong những suy tư chưa được sắp xếp, đôi khi chỉ muốn tìm về một nơi yên bình để thư giãn trước những khó khăn của cuộc sống này. Những câu hỏi đơn giản như 'Có' hay 'Không', 'Đúng' hay 'Sai' chưa bao giờ dễ dàng để đưa ra quyết định. Một năm sau khi tốt nghiệp, không còn sự bảo vệ của mái trường, tôi vẫn còn ngây ngô, còn nhiều sự dại dột. Chỉ mới bước ra khỏi trường đã vấp phải nhiều khó khăn, chỉ muốn chạy về nhà, ôm lấy má mẹ như một đứa trẻ.
Những ngày đầu bước vào cuộc sống làm việc, tôi cảm nhận sự chuyển biến lớn từ cuộc sống sinh viên sang cuộc sống làm việc: sự vui vẻ, hồn nhiên của sinh viên đã dần biến mất, thay vào đó là những lo âu, những vấn đề phức tạp. Tất cả những niềm vui của tuổi trẻ dường như chỉ còn lại trong ký ức, trước mặt là những thách thức mà ta khó lường trước, cảm giác như 'con nai đang bị dẫm lưới, không biết phải đi về đâu, đứng ngẩn ngơ giữa bóng tối'...
Lại một lần nữa lòng buồn vì những nỗi buồn không tên. Công việc, liệu có phải là đam mê, hay chỉ đơn giản là những ngày dài vật vã với những công việc chất chồng, và phải đối mặt với những người xung quanh, dễ nhìn nhưng khó chịu. Họ có thể thân thiện vào buổi sáng, nhưng trưa lại trở nên khó chịu hơn cả cái nắng oi bức. Đôi khi không hiểu con người sống như thế nào mà lại có quá nhiều bộ mặt, lúc cần giúp đỡ thì lại khác hoàn toàn so với khi họ không cần đến bạn. Cuối cùng, mọi người vẫn gặp gỡ, làm việc cùng nhau, rồi lại tiếp tục cuộc sống của mình mà không hề gặp lại nhau.
Con đường phía trước vẫn còn xa và dài, nhưng mỗi khi vượt qua một trở ngại, con người trở nên mạnh mẽ và kiên định hơn trước. Nhìn lên bầu trời, tôi cảm nhận nắng tỏa sáng, gió êm đềm, lòng người như trở nên trong sáng hơn.