Mọi vết thương đều sẽ lành dần. Sau cơn đau, ánh sáng sẽ trở lại. Những hạt giống mà bạn gieo, sẽ mọc thành cây, chữa lành những vết thương trong lòng bạn, chỉ còn lại là kỉ niệm mờ trong dòng ký ức của bạn.
Bạn ơi! Có những đau đớn khiến ta muốn buông xuôi, nhưng sau thời gian, ta sẽ nhận ra mọi thứ đều qua đi, chỉ cần cho mình đủ thời gian. Mời bạn lắng nghe chương trình Radio Tâm Sự, hãy mở đầu với lá thư này:
Những vết thương sẽ lành dần, em nhé (gửi từ Tháng năm vừa qua)
Bạn đã từng khóc trước mọi người chưa? Cảm giác của bạn như thế nào? Xấu hổ? Bất lực? Sợ hãi hay hoang mang.
Tôi đã từng trải qua điều đó. Hai lần. Lần đầu tiên khi tôi học lớp 10, một cô gái từ nông thôn lên thành phố, cảm giác lúc ấy thật tồi tệ. Tôi cảm thấy xấu hổ khi cố giấu nước mắt, nhưng cả lớp vẫn biết. Mọi thứ sau đó tôi đã quên, nhưng cảm giác bất lực vẫn còn đọng lại.
Hôm nay là ngày thứ 6, tôi 29 tuổi và nghĩ rằng mình đã trưởng thành đủ. Vẫn cảm thấy mình như một thứ đùa cợt khi cố che giấu nước mắt dưới cánh tay, giả vờ như chỉ muốn ngủ. Lần này tôi không biết mọi người có nhận ra không, nhưng không còn cảm thấy xấu hổ nữa, chỉ còn là bất lực và thất vọng.
Khóc là cách thể hiện cảm xúc, khi bạn cảm thấy như vậy, bạn khóc, hoặc tôi khóc, điều đó hoàn toàn bình thường, giống như cần phải ăn, uống, ngủ, nghỉ. Đôi khi con người cũng cần phải giải tỏa cảm xúc như vậy. Đừng kìm nén, đừng giả vờ bình thường khi thực sự bạn không được ổn.
Đừng đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân, dù bạn cho rằng mình ổn, bạn có thể đối mặt với họ - những người đã làm bạn khóc - một cách mạnh mẽ. Điều đó chỉ tồn tại trong tâm trí của bạn.
Dù bạn tự thuyết phục bản thân nghìn lần trong đầu, nhưng nếu bạn không giải phóng được cảm xúc bên trong, khi nó bùng nổ sau bao ngày chôn giấu, nước mắt vẫn sẽ rơi trong im lặng, hoặc tồi tệ hơn, bạn lại mất kiểm soát một lần nữa trước những đồng nghiệp. Mất kiểm soát, để cảm xúc chi phối và ảnh hưởng đến công việc, đó sẽ là ấn tượng về bạn trong thời gian dài sau đó.
Những lúc như này, điều bạn cần nhất là một người có thể lắng nghe bạn khóc, lắng nghe bạn chia sẻ và tốt hơn nữa, cho bạn một bờ vai để tựa vào. Trốn tránh và khóc một mình, bạn chỉ cảm thấy tủi thân hơn thôi. Tôi đã từng không hiểu khi nhận được một cuộc gọi từ một người chị cách xa cả trăm dặm, chỉ để nghe chị khóc sau một thất bại.
Dù biết chị đang bận rộn, tôi vẫn quyết định gọi cho chị, chỉ để chia sẻ những giọt nước mắt và những suy nghĩ không thành tiếng. Mọi lời an ủi dường như vô ích, nhưng lúc này, bạn không cô đơn.
Tiếp theo, bạn phải đối mặt với cuộc sống tiếp tục diễn ra. Bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc khi có ai đó lắng nghe bạn, chia sẻ trải nghiệm của bạn và cùng bạn lập kế hoạch cho ngày mai. Với những người cô đơn như chúng ta, bạn cần một không gian yên tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng và một cốc trà sữa ngọt ngào, để viết ra những suy nghĩ và để những điều tiêu cực tan biến theo nét bút.
Một tách trà sữa, một cuốn sách yêu thích và bạn đã quay trở lại trạng thái bình thường.
Hãy học cách kiềm chế cảm xúc của bạn. Điều này có thể khó khăn, nhưng tôi sẽ không để mình rơi vào tình huống tương tự nữa. Khóc không phải là yếu đuối, nhưng chúng ta không muốn phải đối mặt với những cảnh tương tự nữa.
Sáng thứ bảy, khi tôi thức dậy, những giọt nước mắt vẫn cứ rơi như tự nhiên. Đừng buồn nữa, hãy bắt đầu một ngày mới. Hãy đi dạo quanh, chăm sóc cây cối, để cảm nhận sự sống quanh bạn.
Thầy Hoàng Đạo Thúy từng nói rằng “Trẻ con thuộc về thiên nhiên. Cho sống xa thiên nhiên làm mất đi một phần sức mạnh của chúng.” Hãy tìm kiếm kết nối với thiên nhiên, trồng cây, gieo hạt giống, để tâm hồn bạn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Một ngày mới lại qua đi, khi nhắm mắt nhớ lại những điều đã xảy ra, lòng thấy yên bình hơn. Dù chưa qua hết, nhưng cảm xúc không rối bời nữa. Vết thương đang dần lành lại. Sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Những hạt mầm bạn gieo, một ngày nào đó sẽ nảy mầm, chữa lành vết thương trong bạn, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ trên dòng ký ức của bạn.