“Nói” Trong Nghề Báo
Tôi vẫn nhớ như in, khi bước chân vào ngành báo, tôi như một chú chim lạc đàn. Tôi đã từng rơi nước mắt khi lạc lõng, lúng túng giữa những vùng đất xa lạ. Từng buồn khi thấy mình cô đơn, ngơ ngác giữa những cuộc hành trình dài. Từng suy nghĩ, lo lắng cho một bài viết mà không biết bắt đầu từ đâu... Sự khắt khe của nghề thường khiến tôi cảm thấy áp lực. Nhưng niềm đam mê với nghề đã thấm vào tâm hồn tôi từ khi nào không hay và những lời động viên từ đồng nghiệp đã giúp tôi quên đi mọi khó khăn. Tôi mê cái cảm giác của việc: Xách ba lô lên, đi và... trải nghiệm! Những chuyến đi mang lại cho tôi những trải nghiệm thú vị trong cuộc sống, giúp tôi “hiểu mình, hiểu đời”, biết cảm thông, sẻ chia và gần gũi hơn với những khía cạnh khó khăn của cuộc sống.
Dù đã làm việc trong ngành nhiều năm, tôi vẫn thấy rằng không thể diễn đạt hết đặc tính riêng của công việc. Nhiều đồng nghiệp thường nói rằng, thành công không nằm ở giải thưởng, mà chính là đam mê với nghề. Những chuyến đi thực tế luôn là những trải nghiệm đáng nhớ. Dù biết rằng phía trước là một cuộc hành trình dài, nhưng mỗi phóng viên, nhà báo luôn cố gắng và nỗ lực, sống hết mình với niềm đam mê của nghề để tiếp tục đi, viết, để trải nghiệm những điều mới lạ, để tạo ra những tác phẩm báo chí chất lượng phục vụ cộng đồng.
Công việc khó khăn và đặc thù
Ngành báo là một lĩnh vực đặc thù và gian khổ hơn nhiều so với những nghề khác, phóng viên phải đối mặt với áp lực từ nhiều phía. Trong quá trình làm việc, họ không ngần ngại đối diện với những khó khăn, đóng góp tinh thần và công sức của mình để mang lại thông tin, đồng thời là cầu nối giữa cộng đồng và chính quyền.
Công việc của nhà báo thường không biết đến thời gian, có thể là lúc mọi người nghỉ ngơi thì nhà báo lại bắt đầu viết, truyền thông tin, viết về các cơ quan để bộ phận biên tập kịp thời chỉnh sửa và đăng trên trang báo. Sau mỗi bài viết, những nhà báo lại phải ngay lập tức tìm kiếm tin tức mới, viết bài và lập kế hoạch cho số báo tiếp theo. Trong xã hội, nghề báo và nhà báo thường gắn liền với các từ như “sợ” và “ghét”. Bởi một bài báo xuất hiện có thể ảnh hưởng đến quyền lợi vật chất không chính đáng của một số tổ chức hoặc cá nhân...
Gắn bó với nghề báo không phải là điều dễ dàng, nhưng những kỷ niệm buồn vui trong nghề báo thật khó diễn tả. Không có niềm vui nào lớn hơn khi thấy những nụ cười, những ánh mắt hạnh phúc của những người trải qua khó khăn đã được giúp đỡ qua những bài viết của mình. Nhưng để biết thêm về nỗi đau của những người này, tôi đã phải trải qua nhiều trải nghiệm đau đớn, nhưng đó lại là cách để hiểu sâu hơn về cuộc sống, về con người. Những chuyến đi đến những nơi khó khăn như vùng quê hoang sơ, nơi bão lũ hoành hành, đã giúp tôi hiểu hơn về cuộc sống của những người dân nơi đó...
Những chuyến đi, những khó khăn trong công việc đã giúp tôi trưởng thành hơn. Từ một cô bé nhìn thế giới bằng cặp mắt màu hồng, tôi đã có cái nhìn sâu sắc, toàn diện hơn về cuộc sống và con người. Nhiều người đã hỏi tôi tại sao lại chọn nghề khó khăn như thế này? Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tôi thích những cuộc hành trình mà bất cứ nhà báo nào cũng phải trải qua... Chạy theo những cuộc hành trình, viết về cuộc sống!
Bắt đầu sự nghiệp với Báo Thanh Hóa
Tôi đến với Báo Thanh Hóa như một cái “duyên” vậy! Dù đã từng làm cho một số tờ báo Trung ương, nhưng trên “mảnh đất” mới này, tôi vẫn cảm thấy một chút lạ lẫm, ngỡ ngàng. Nhưng đó không phải là cảm giác bỡ ngỡ với nghề, mà là cách đặt tiêu đề, cách đặt vấn đề... sao cho phù hợp với phong cách của tờ báo, cũng khiến tôi thêm nhiều đêm thức trắng. Mặc dù đã quen với nghề, nhưng có nhiều lúc tôi vẫn cảm thấy áp lực. Nhưng sự động viên và hướng dẫn tận tình của Ban Biên tập cùng với sự giúp đỡ của các đồng nghiệp đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, tiếp tục theo đuổi đam mê của mình. Mỗi lần gặp khó khăn, tôi đều nhận được sự hướng dẫn, chỉ bảo cách viết bài, triển khai nội dung ra sao... tất cả đã giúp tôi tự tin hơn với công việc của mình, tôi biết ơn về điều đó!
Và “mảnh đất” mới này đã giúp tôi trở nên cẩn trọng và tỉ mỉ hơn trong từng dòng văn. Nơi đây là nơi mang lại cho tôi cảm giác thân thuộc, ấm áp sau những chuyến đi dài. Hơn nữa, chính ngôi nhà chung này đã giúp tôi hiểu rõ hơn về công việc phía sau mỗi bài viết, là sự kết hợp của nhiều người cống hiến từ tâm hồn và cả công sức cực kỳ vất vả từ việc thu thập thông tin, viết bài, chỉnh sửa đến khi xuất bản... Tất cả đều đòi hỏi sự cẩn trọng và chính xác, để mang đến cho độc giả những tin tức kịp thời và chất lượng.
Một lần, chúng tôi nhận được đơn phản ánh từ cư dân ở thôn 9, 10, xã Dân Quyền, huyện Triệu Sơn về việc xây dựng cầu qua sông Nhà Lê ở thôn 9 diễn ra chậm chạp và chất lượng không đảm bảo, ảnh hưởng đến cuộc sống sản xuất của người dân ở hai thôn này. Sau khi xác nhận thông tin là có căn cứ, tôi và hai đồng nghiệp đã đến hiện trường. Chỉ trong vài phút, khi chúng tôi đang tiếp nhận thông tin từ cư dân, một nhóm người đã xuất hiện, có thái độ không hài lòng và cố gắng ngăn chúng tôi làm việc, họ còn đến UBND xã để chụp ảnh chúng tôi nhằm mục đích “răn đe”.
Gần đây, chúng tôi nhận được thư phản ánh về tình trạng ô nhiễm môi trường từ một doanh nghiệp chế biến gỗ ở huyện Như Xuân. Sau khi tiếp nhận thông tin từ cư dân và lãnh đạo địa phương, để có cái nhìn trung thực, tôi và đồng nghiệp đã liên hệ với lãnh đạo của doanh nghiệp này. Tuy nhiên, sau khi tránh trách nhiệm, vị lãnh đạo này còn nói “nếu muốn biết thì gặp anh...” - một trong những “đại ca” trong xã hội đen...
Những kỷ niệm của nghề là vô số, không thể kể hết, nhưng tôi luôn tôn trọng sự hy sinh im lặng của các đồng nghiệp. Tôi cảm thấy xót xa khi nghĩ về những mất mát trong mối quan hệ gia đình của các đồng nghiệp. Công việc bận rộn, chúng tôi ít có thời gian chăm sóc người thân. Áp lực công việc và thời gian đôi khi khiến chúng tôi trở nên... “lạnh lùng”, “hứa hẹn không giữ lời”. Tôi thường nghe đồng nghiệp nói mấy câu như: “Anh có việc đột xuất phải đi công tác, em và con tự lo nhé, khi nào xong việc anh về”, hoặc “Anh đón con giúp em nhé! Em đang phải làm sự kiện, có thể sẽ muộn mới về được...”.
Bởi công việc, nhiều khi chúng tôi phải trở về nhà khi đã khuya tối, cơ thể mệt mỏi, ăn uống qua loa rồi lại bắt đầu làm việc, mải mê với bài viết, tài liệu, suy tư... vì công việc ngày mai vẫn còn chờ đợi. Thực ra, nghề này không chỉ đòi hỏi sự hy sinh của người làm báo mà cả người thân của chúng tôi cũng phải hy sinh, chia sẻ và thấu hiểu.
Với yêu cầu chuyên môn về sự nhanh nhạy, đúng thời điểm trong thu thập thông tin, người làm báo luôn sẵn sàng tác nghiệp.
Họ không chỉ phải đối mặt với thực tế để thu thập thông tin mà còn phải hoàn thành công việc đúng hạn, đúng “lịch hẹn”. Áp lực về thời gian là áp lực phổ biến mà mọi phóng viên phải đối mặt. Đặc biệt, trong bối cảnh hiện nay, giữa các tờ báo có sự cạnh tranh rất lớn về tính chính xác, độ nhanh nhạy của thông tin. Do đó, người làm báo phải luôn sẵn sàng đối mặt với những khó khăn, gian nan trong quá trình tác nghiệp, vì nghề báo không cho phép sự tồn tại của những khái niệm “hình như” hoặc “nghe nói”, mà mỗi thông tin phải được xây dựng trên căn cứ, từ quá trình khảo sát thực tế và tiếp cận đa chiều.
Trên con đường của nghề báo, vinh quang và nước mắt thường đi đôi với nhau. Nhưng những người làm báo luôn tuân thủ triết lý “bút sắc, lòng trong, tâm sáng” trong công việc của mình. Có bao nhiêu câu chuyện vui buồn trong giới báo chí mà không thể kể hết. Nhưng phía sau những tác phẩm đó là sự nỗ lực bằng trí tuệ, sức lực, thậm chí cả máu và nước mắt của những người làm báo chân chính.
Chúng tôi, những người đã, đang và sẽ dành cả cuộc đời cho nghề báo, luôn coi đó là một vinh dự, một niềm tự hào. Hy vọng rằng, mỗi tác phẩm chúng tôi tạo ra sẽ đóng góp vào việc xây dựng một xã hội ngày càng tốt đẹp hơn, xứng đáng với trọng trách to lớn mà Đảng và nhân dân giao phó.