Có lúc tôi cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, chỉ cần nháy mắt một cái là tôi lại thấy mình ở một nơi mới và khác lạ. Đó là cảm giác mà tôi luôn mang trong suốt những năm học tại trường Đại học thứ hai của mình, Học viện Báo chí và Tuyên truyền - Hà Nội.
Nhiều người bạn của tôi nói tôi điên, hàng xóm lại nói tôi 'lười biếng' khi tốt nghiệp rồi lại tiếp tục học. Nhưng thực ra, dù có được coi là 'lười biếng' thì tôi cũng không bao giờ hối tiếc hay nuối tiếc về quyết định của mình. Tôi chỉ đi tiếp mà thôi. Và thật may mắn, tôi đã đi tiếp đến cuối con đường vào tháng 6 năm ngoái. Tôi muốn nhắc lại điều này để làm rõ về lý do tại sao tôi lại được xem là 'lười biếng' trong mắt hàng xóm của tôi vào thời điểm đó. Đó là vì, trước đó, vào năm 2012, tôi đã đạt được một mục tiêu khác, ở một trường đại học khác, với chuyên ngành sư phạm tiếng Anh. Có vẻ như không có liên quan gì, nhưng cả tiếng Anh và Báo chí Điện tử lại có nhiều điểm chung! Vì vậy, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn đối với tôi khi học tại Học viện.
Đó cũng là một may mắn lớn nhất mà tôi đã từng có!
Học Báo chí Điện tử, tôi có nhiều thời gian hơn để đi lại, cảm nhận cuộc sống xung quanh và tôi trở nên nhạy cảm hơn với cuộc sống và con người ở mỗi nơi mà tôi đến. Nhưng tôi không được phép để những cảm xúc đó chi phối trong từng chi tiết lựa chọn bài viết, tôi trở thành người 'tự kiểm soát' những cảm xúc của bản thân từ lúc nào không biết. Tôi, và những người học viết báo khác, đều phải học cách trở thành một người truyền thông khách quan... Như đã từng nói mơ mơ, tôi làm công việc truyền thông. Hiện tại, đó là công việc chính của tôi tại Trung tâm Nghiên cứu Quản lý và Phát triển bền vững (MSD). Trước khi trở thành nhân viên ở đây, tôi từng là một Thực tập sinh truyền thông. Trước khi nộp đơn ứng tuyển cho vị trí đó, tôi lo lắng vì nghĩ rằng mình sẽ không đáp ứng được yêu cầu của tổ chức, bởi vì MSD hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực Vận động chính sách; Nâng cao năng lực cho các tổ chức xã hội; Gia đình Việt và Đối tác vì Hiệu quả Phát triển.
Chỉ cần nghe thôi đã muốn 'rời bỏ mọi thứ' luôn rồi!
Nhưng một lần nữa, tôi quyết định đối mặt với thử thách! Trong công việc, quan trọng không phải là biết tất cả trước khi bắt đầu, mà là sẵn lòng đối mặt với thử thách, có thể gánh chịu những rủi ro để học hỏi.
Với tôi, MSD là một thử thách khiến tôi trở thành “một viên đá biết lăn”, nhưng phải lăn với hướng đi và mục tiêu rõ ràng.
Một chút về lương! Thật ra, chúng ta đi làm để kiếm tiền, đảm bảo cuộc sống cho bản thân và gia đình. Có lẽ, xung quanh bạn, và cả tôi nữa, đều có những câu chuyện về mức lương thấp hơn/cao hơn so với khả năng. Nhưng tôi, từ trước đến nay, chưa bao giờ đánh giá được mức lương phù hợp với khả năng của mình hay không. Trở thành nhân viên từ vị trí thực tập sinh mang lại cho tôi nhiều động lực trong công việc. Nhưng cũng phải chấp nhận sự thật là có sự khác biệt về kỹ năng giữa một người mới ra trường và một nhân viên truyền thông có kinh nghiệm. Luôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng nhiều hơn, nhưng vẫn chưa đủ. Tôi cảm thấy biết ơn, nhưng cũng thấy có nhiều trách nhiệm hơn đối với quyết định của Sếp chị khi chọn tôi vào vị trí ấy ở MSD.
Trở lại với câu chuyện của tôi về MSD. Tôi bắt đầu thực tập ở đây thông qua chương trình trao đổi thực tập sinh của một tổ chức phi lợi nhuận khác tại Hà Nội, sau khi bị 'rớt' ở một tổ chức quốc tế khác vì họ không cần thực tập sinh trong lĩnh vực truyền thông. Khi tôi đã ổn định công việc thực tập ở MSD, tổ chức đó mới gửi thư và mời tôi nộp hồ sơ. Nhưng 'cơ hội đã qua', tôi không muốn rời đi. Có thể nói rằng, không phải lúc nào lựa chọn đầu tiên cũng là lựa chọn tốt nhất...
Còn một điều thú vị, đó là khi tôi gặp lại bạn cùng học thời trung học, người đã từng cùng tôi học trong cùng một khối. Khi đó chúng tôi cùng học khối D. Mặc dù một người hướng về kinh tế, một người lại theo đuổi xã hội. Tôi coi đó như một sự duyên nợ đẹp, bởi giữa biển người đông đúc như thế, chúng tôi vẫn có thể gặp lại nhau, và trở thành những đồng nghiệp tốt của nhau. Trung tâm Nghiên cứu Quản lý và Phát triển bền vững MSD là nơi đầu tiên giúp tôi vượt qua con số 4 mà nhiều người vẫn coi là 'tử thần'. Không phải mê tín, nhưng công việc thực tập của tôi thường gặp vấn đề với con số 4. Tôi nói như vậy vì tôi chưa bao giờ hoàn thành đúng hạn một khóa thực tập nào của mình, thời gian thỏa thuận là 6 tháng. Đến tháng thứ 4, mọi thứ trở nên bận rộn hơn, có nhiều việc đến từ khắp nơi, chưa kể đến việc học ở trường. Mất tập trung vì thời gian dành cho công việc thực tập dần giảm, tôi lại phải dừng lại giữa chừng.
Ở MSD, tháng thứ 4 của kỳ thực tập cũng không phải là một ngoại lệ so với những trường hợp khác. Tôi bận rộn hơn với các môn học, các hoạt động của sinh viên năm cuối. Nếu không có sự hỗ trợ từ Sếp chị, Giám đốc của tôi, có lẽ tôi đã không thể vượt qua tháng thứ 4 của kỳ thực tập 6 tháng ở MSD.
Điều khác biệt khiến tôi vượt qua được “con số tử thần” đó là sự quan tâm, sâu sắc, chia sẻ và cách quản lý nhân sự của Sếp chị.
Vì hiểu thói quen làm việc cũng như tính cách của tôi, một thực tập sinh không có kỹ năng quản lý thời gian nhưng lại hay ôm đồm công việc, Sếp chị đã trực tiếp hỏi về việc học cuối khóa của tôi để phân chia lại công việc với các nhân sự khác của trung tâm, nơi mọi người luôn sẵn lòng hỗ trợ, chia sẻ công việc với nhau. MSD có không gian thoáng đãng, nơi bạn luôn cảm thấy sôi động mỗi khi bước vào văn phòng vì tường kính đối diện với cửa chính, nơi bạn có thể nhìn thấy cây xanh, cảm nhận gió lùa qua tán lá và đặc biệt là ngắm mưa. Thế nhưng, vào mùa nắng, cũng nóng nực chút ít nếu như không có điều hòa đấy!
À, bên cạnh khu văn phòng của MSD là một trường tiểu học nên hàng ngày bạn sẽ được nghe tiếng trồng trường, âm thanh đẹp vô cùng của thời thơ ấu, khi còn là những cô bé, cậu bé lon ton cắp sách đến trường. Cho đến hiện tại, sự phù hợp với sở thích, nguồn cảm hứng với công việc, sự lắng nghe, chia sẻ và cơ hội được thử sai, sáng tạo là lý do tôi chọn điểm cao nhất để dành cho MSD, nơi làm việc hiện tại của mình. “No means no”, hãy nói “không” một cách thẳng thắn và đúng thời điểm nhé.
Không nên ôm đồm - Hãy yêu cầu sự hỗ trợ từ đồng nghiệp khi bạn cần.
Công việc quan trọng, nhưng trong cuộc sống, chúng ta cần cân nhắc các khía cạnh khác; do đó cần cố gắng cân bằng, học cách quản lý thời gian.
Nói “xin lỗi” đúng lúc, với đúng người cũng rất quan trọng…
Chúng ta cũng là hình ảnh đại diện của tổ chức mà chúng ta đại diện cho!