Nếu cuộc đời này chỉ kéo dài 60 năm, thì chúng ta đã trải qua hơn 1/3 chặng đường. Ai cũng khuyên '25 tuổi rồi, ổn định đi, lập gia đình đi, trưởng thành rồi đấy.' Nhưng thực tế, tôi biết, 25 tuổi, mình vẫn thấy mơ hồ, chưa chắc bước chân.
Tôi có một người bạn, tốt nghiệp đại học là quay về quê, kiếm việc gần nhà, lập gia đình với một người chồng làm công ở quê. 25 tuổi, đã làm mẹ. Mọi người đều nghĩ cuộc sống của nó hoàn mỹ, đầy đủ, nhưng tôi thấy nó chật chội và bế tắc. Lập gia đình có lẽ là một phần bổn phận của phụ nữ, nhưng sau đó thì sao? Có gia đình, chúng ta dường như không còn bản thân nữa, mỗi ngày chỉ lo chồng, con... Tết vừa qua, khi hẹn hò, nó nói 'Ở quê không lên Sài Gòn nữa, khó mà gặp gỡ'. 25 tuổi, phải tự gông cột mình, chôn chân ở một nơi mà mỗi ngày chỉ biết làm việc gia đình...
Tôi có một người bạn, học vượt lớp, 23 tuổi ra trường đã có bằng thạc sĩ nước ngoài. Về nước làm việc cho một tập đoàn lớn, công ty đa quốc gia, lương cao. Mọi người đều nghĩ nó sống mỹ mãn, đi công tác khắp nơi, công việc ổn định... Nhưng ai biết áp lực đằng sau, deadline dày đặc, hôm nay ở đây, mai ở đó, chưa kịp thích nghi ở Mỹ thì lại bay qua Trung Quốc làm việc, sức khỏe không chịu nổi. Nó quá áp lực, nên tôi tìm một bác sĩ tâm lý thân thiết để giúp đỡ nó, không thì nó còn suy sụp hơn.
Một trong số bạn tôi cũng đã trải qua quãng thời gian 4 năm đại học trước khi bước vào cuộc sống công việc làm PG tại siêu thị. 25 tuổi, với hơn 2 năm kinh nghiệm làm PG - mặc dù không liên quan gì đến ngành học của mình. Nhưng khi nộp hồ sơ ở mọi nơi, anh ta đều bị từ chối. Mọi người e dè về kiến thức của anh ta, cho rằng nó đã bị mai một, và kinh nghiệm làm việc không đủ. Ban đầu ra trường, anh ta chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, không suy nghĩ sâu xa, chỉ muốn có nhiều tiền làm. Nhưng giờ đây, anh ta hối tiếc vì đã quá muộn. Công việc làm PG không ổn định, cuộc sống của anh ta giờ đây trở nên rất khó khăn, không có tiền bạc, không có sự nghiệp, và cảm xúc cũng trở nên không ổn định hơn.
Còn tôi, 25 tuổi nhưng vẫn không biết rằng tháng sau, năm sau của mình sẽ ra sao. Tôi may mắn khi ra trường đã có một công việc ổn định, được làm quen với nhiều người trong ngành, và nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình... Nhưng khi làm việc trong một môi trường quá lâu, tôi bắt đầu trở nên lười biếng, không nhiệt tâm và không muốn học hỏi nữa. Mỗi sáng, tôi đều phải đi làm, tan ca vào lúc 5h30 rồi mới về nhà, thỉnh thoảng gặp bạn bè để đi uống cà phê, và đôi khi tự mình đi mua sắm... Tôi có một bạn trai, chúng tôi đã quen nhau hơn 3 năm nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến việc kết hôn. Anh ấy không đòi hỏi gì nhiều từ tôi và chúng tôi chỉ là những người bạn, có tình cảm với nhau nhưng không hơn thế. Tôi cũng không biết rằng năm sau, và năm sau nữa, cuộc sống của tôi sẽ thay đổi như thế nào.
Một lần tôi tình cờ đọc được câu này trên internet: 'Mỗi độ tuổi đều có những lo lắng riêng, nhưng sao lại có vẻ nhiều áp lực đặt lên tuổi 25! Tuổi 25 là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Đó là thời điểm chúng ta không còn trẻ con để được tha thứ cho mọi lỗi lầm, nhưng cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu biết mọi việc. Khi chúng ta bước sang tuổi 25, mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Có lẽ khi Thượng Đế phân phối sự ổn định, hạnh phúc và niềm vui trên thế gian, những người ở tuổi 25 đã phải vùng lên che chở cho bản thân. Từ công việc đến tình yêu, từ nhà cửa đến xã hội, hàng ngàn khía cạnh khiến cho tuổi 25 trở nên khó khăn đến mức thương tâm...'.
Thực ra, ai ở tuổi này cũng phải đối mặt với những khó khăn, nhưng theo cá nhân tôi, phụ nữ có lẽ còn dễ dàng hơn đàn ông. Đàn ông thường phải đối mặt với áp lực về tiền bạc và địa vị xã hội.
Tất cả mọi người, khi đến tuổi 25, thường vẫn còn mới ra trường, sự nghiệp còn đang trong giai đoạn bắt đầu và chưa ổn định, nhưng họ luôn phải đối mặt với sự kỳ vọng của xã hội. Cho dù là nam hay nữ, dù có tấm bằng với điểm cao từ trường đại học, thì việc thành công cũng không đến dễ dàng như một cú nhấp nhổ.
Tôi có một người bạn, bị gia đình áp đặt việc kết hôn dù chỉ mới 25 tuổi. Khi đến nhà bạn gái, gia đình hỏi ngay 'có xe chưa?', 'có nhà không?', 'lương bao nhiêu một tháng?'. Sau khi trả lời, họ quay phắt mặt không cho phép cưới.
Tôi nhận ra rằng với đàn ông, tuổi tác dường như không quan trọng, mà họ đánh giá bằng vật chất và địa vị xã hội. Đúng là ai cũng muốn con gái mình gả cho một người thành đạt, có thu nhập ổn định và nghề nghiệp đàng hoàng.
Ngoài ra, nhìn xung quanh những người bạn cùng tuổi đã thành công, trong khi mình vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. 25 tuổi thật sự là thời điểm mà chẳng có gì đặc biệt. Cảm giác tự ti này khiến người đàn ông không thể thoát khỏi.
Cuộc sống của chàng trai 25 tuổi thường không còn những cuộc vui đêm khuya, họ bận rộn với công việc và ít thời gian dành cho bản thân. Cảm giác căng thẳng và áp lực bắt đầu xuất hiện. Họ có thể chia sẻ với bạn bè, nhưng không phải mọi thứ.
Đôi khi còn cảm thấy áp lực từ bạn bè thành công. Nhìn thấy họ thành công khiến mình cảm thấy tự ti và lo lắng.
Đối với những chàng trai độc thân, vấn đề chính là việc tìm kiếm mối quan hệ với phái đẹp. Những người phụ nữ cùng tuổi hoặc ít hơn đều đã có gia đình hoặc đã quyết định tương lai của mình. 25 tuổi vẫn còn trẻ, nhưng gặp khó khăn trong việc bắt chuyện và không biết cách nói chuyện với các cô gái trẻ khiến họ cảm thấy lớn tuổi.
Bỗng dưng viết tới đây, tôi lại muốn dừng. Dẫu tôi khuyên các bạn rằng hãy chấp nhận, đương đầu và mạnh mẽ hơn, trong khi tôi không có bản lĩnh để thực hiện điều đó, thì thật sự là một sự trống rỗng...
Tuy nhiên, nếu không chấp nhận, đương đầu và mạnh mẽ hơn, thì chúng ta sẽ không biết phải làm gì tiếp theo. Có phải là để cuộc sống trôi nổi, lạc lõng, hoặc tự giam mình trong một tương lai không rõ ràng... điều này thậm chí còn tồi tệ hơn nhiều.
Đành phải chấp nhận, đương đầu và mạnh mẽ hơn để chúng ta có thể đi trên con đường của mình, tìm ra mục tiêu của bản thân. 25 tuổi không chỉ là một con số mà còn là một chặng đường chúng ta phải đi với sự cẩn trọng nhất, để không phải hối tiếc sau này. Thời kỳ này, chúng ta không có gì để mất cả, sức khỏe vẫn còn, vẻ đẹp còn nguyên vẹn, kiến thức vẫn luôn cập nhật... Vậy nên, hãy dùng chúng như một vũ khí để đương đầu với cuộc sống, thay đổi nếu muốn, học thêm nếu muốn, hoặc thậm chí làm một năm nghỉ để trải nghiệm... Tôi nghĩ rằng chúng ta còn tận hưởng 2/3 cuộc đời để thử nghiệm, sai lầm, và bắt đầu lại ít nhất 2 lần nữa, nếu bỏ cuộc chỉ sau một lần, thì đó thật sự là một điều đáng tiếc...