Là lần đầu tiên phải thuê căn nhà trọ cũ xơ xác, không gian chật hẹp, cửa sổ nhìn ra một bãi rác lớn, và phải chia sẻ nhà vệ sinh với những người không chịu trách nhiệm. Thậm chí muốn rời đi cũng không thể.
Là khi 20 tuổi, không có đủ 2 triệu để trả nợ sửa máy tính, phải bán đôi bông tai vàng mẹ mua tặng lúc còn đi học cấp 3. Đôi duy nhất mẹ mình tặng, hình dáng của những chiếc tai mèo nhỏ, dễ thương, nhưng mình chỉ bán được hơn 1 triệu. Liệu có phải họ bắt nạt mình không? Mình phải bán thôi, vì đã bị đòi nợ rồi.
Là khi đón mẹ ở sân bay, nhìn thấy mẹ buồn bã, khóc nức nở trên xe buýt vì phải xa bố. Lúc đó bố mình vẫn tự ti vì không thể trở về sống chung với mẹ và mình vì nợ nần.
Là Tết phải làm việc một mình, trời mưa suốt nhiều ngày, không có bữa cơm ấm áp như mọi năm. Phải chạy hàng mưa, không có cơm đúng giờ. Bà chủ nhà và bạn bè phải mang cơm sang giúp. Lần đó, một miếng bánh chưng rán chỉ có vỏ, không có nhân, nhưng vẫn thấy ngon miệng vì đói bụng.
Là khi em trai phải từ bỏ việc học giữa chừng, không thể lo cho việc tiếp tục học của em, và phải chịu đựng mỗi lần em tức giận và quát tháo cả nhà vì sao em phải chịu khổ, không được như người khác.
Là khi mẹ bị sốt cao phải đưa đi viện, trong túi chỉ còn vài trăm đồng, đứng ngoài hành lang nghe mẹ từ chối ở lại viện vì lo lắng về chi phí. Muốn khóc nhưng không thể. Giận dữ với bản thân, tự hỏi tại sao lại tiêu xài hoang phí trước đây, và tại sao không tự kiếm được tiền.
Là những lần phải giả vờ làm điếc khi nghe bố mẹ than phiền về đau đầu, khó thở, và đau đớn ở mọi nơi. Không thể nói ra yêu cầu bố mẹ đi khám vì không có tiền.
Là luôn phải tính toán xem tháng này lấy lương để trả nợ cho ai trước. Không có dự trữ nào. Luôn sống âm bản.
Là phải chấp nhận làm việc nặng nhọc, mệt mỏi, miễn là có tiền.
Là nghỉ việc hơn một tuần ở nhà, suy nghĩ đến mức muốn điên đầu. Sợ không tìm được việc, sợ phải ăn bám mẹ đang làm việc vất vả.
Là nhiều lần cảm thấy tự ti, trách móc vì sao phải suy nghĩ về tiền suốt ngày. Tại sao phải lo lắng nhiều đến vậy, và tại sao không ai quan tâm đến con. Tại sao con gái phải lo lắng cho gia đình, làm việc vất vả mà không được công nhận vì là con cả.
Mình luôn tự nhắc bản thân là một người mơ mộng, nhưng có những thực tế mà dù muốn cũng không thể tránh khỏi. Ngày bé, mình thường nghe người lớn nói về sự tham lam, về sự tranh giành vì tiền. Mình cũng đã đọc những lời khuyên rằng tiền không phải là tất cả, nhưng chỉ khi phải vật lộn để kiếm từng đồng lẻ, khi gặp khó khăn mà chỉ có tiền mới có thể giải quyết được, mình mới hiểu được giá trị của nó.
Đừng vội phán xét hoặc chê bai người khác về sự tham lam, đôi khi chúng ta chưa hiểu được tình hình của họ.
Và nếu bạn đang sống đủ đầy, không phải lo lắng quá nhiều về tiền bạc, hãy coi đó như một ưu điểm. Bởi vì bạn sẽ dễ dàng thực hiện những điều bạn mong muốn, thuận lợi hơn một chút so với những người khác. Mọi quyết định đều phải tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo miếng ăn cho tháng này và tháng tới. Điều đó thật là một gánh nặng.
Nếu bạn muốn chia sẻ về những khó khăn, mệt mỏi mà bạn đang gặp phải, hãy nhắn tin qua Fanpage GenZ nha.