Đây là một câu chuyện phản ánh cuộc sống hàng ngày từ góc nhìn của một sinh viên năm cuối sau 4 năm trải nghiệm nhiều công việc không chính thức và các hoạt động trường học.
Trước khi bước vào thế giới làm việc chính thức, tôi đã có nhiều trải nghiệm khác nhau, vì vậy việc thích nghi với môi trường công việc không phải là vấn đề. Thách thức đặt ra là phải đối mặt với công việc hoàn toàn mới, không có kinh nghiệm, không có kiến thức chuyên sâu. Bạn bè tôi thường hỏi tại sao tôi lại chọn một con đường khó khăn như vậy, thay vì tiếp tục với những công việc trước đây, nơi tôi hiểu rõ hơn và có nhiều lựa chọn hơn. Nhưng cuộc sống là như vậy, mỗi ngày bạn và tôi đều dành ít nhất 8 tiếng cho công việc của mình, ngoài ra còn thời gian làm việc ngoài giờ. Tôi chọn đối mặt với thách thức, thậm chí là bắt đầu từ điểm xuất phát là 'xin việc'. Tôi muốn một công việc để thực hiện sở thích hiện tại của mình (tôi không dám gọi đó là đam mê, vì thực sự lúc này tôi chỉ tò mò và hứng thú với nó... giữa sự rối bời về câu hỏi về đam mê của tôi là gì? Tôi nên đi con đường nào?), và tôi đã lắng nghe tiếng gọi của trái tim đến với công việc mà tôi hiện đang hứng thú và tò mò nhất.
Đối với những người trẻ như chúng tôi, một môi trường phát triển và một người quản lý có tầm vóc là quan trọng nhất. Tôi đã chọn nơi làm việc hiện tại vì trong buổi phỏng vấn, tôi đã nhận thấy những gì tôi cần ở đó.
Nhưng đừng mong chờ ai đó sẽ giúp bạn. Vì đồng nghiệp xung quanh bạn, cũng như sếp của bạn, đều quá bận với công việc của họ... Và nhiệm vụ của bạn là tự mình vượt qua.
Khi bạn tự ti về khả năng của mình dù đã sẵn lòng, cảm giác lo lắng và thất vọng sẽ luôn xuất hiện. Tôi bối rối với mọi thứ, và thấy mình bị tách biệt khỏi một nhóm... Tuy nhiên, luôn có những cách tiếp cận tốt hơn mà chúng ta đang tìm và thực hiện.
Vậy làm sao để tồn tại và phát triển trong môi trường đó? Câu trả lời rất đơn giản và ai cũng biết, đó chính là HỌC và KIÊN TRÌ.
Mỗi lần sửa, tôi luôn ngoan ngoãn: vâng ạ, để em sửa lại ạ, tôi luôn tươi cười. Và hơn nữa, khi được đặt deadline, tôi luôn cố gắng gửi trước deadline và đưa ra nhiều lựa chọn nhất có thể để sếp lựa chọn. Có thể không có đề xuất nào của tôi được chấp nhận. Tuy nhiên, khi tôi không có kinh nghiệm, thái độ là quan trọng nhất, ít nhất lúc này tôi đang thể hiện sự cố gắng của mình với sếp. Nhiều đồng nghiệp đã nói tôi có nhiều năng lượng.
Kiên định không chỉ là giữ vững cái mình có, mà còn là biết nhìn nhận lỗi và sửa chữa, hôm sau phải tốt hơn hôm qua.
Kết luận:
Đó là lý do tại sao hôm nay tôi quyết định viết những dòng này gửi đến bản thân mình, bài học về kiên trì và cố gắng từ những việc nhỏ nhất. Gửi đến những bạn đang bị chênh vênh như tôi, hãy dám thử làm một công việc bạn hứng thú, đừng sợ hãi, ở tuổi này không có gì để mất cả, bởi tất cả sẽ được đền đáp đúng giá trị của chúng.
Xin việc, phỏng vấn làm việc thường được nhắc đến nhiều, tôi thường nghe câu: “Chúng tôi không tìm người có kinh nghiệm hoặc kiến thức chuyên môn, chúng tôi muốn tìm người có phẩm chất phù hợp với công việc”. Đúng vậy, kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn có thể được tích lũy theo thời gian và điều mà mọi doanh nghiệp cần ở những người trẻ như chúng tôi là tinh thần sẵn sàng học hỏi, sẵn sàng đóng góp. Vì thế, ở tuổi của chúng ta, còn quá trẻ để có kinh nghiệm sâu về bất kỳ lĩnh vực nào, đừng lo lắng, hãy bình tĩnh, luôn mang thái độ tích cực học hỏi, kiên trì với lựa chọn của mình. Tôi tin rằng mọi doanh nghiệp đều cần những người trẻ như vậy.