blogradio.vn - “Đà Lạt ơi, đã lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ?”, Kim chào, lặng lẽ nhưng từ trái tim cô vẫn tràn ngập lời chào đó.
Kim thường mơ ước, cả khi đang ngủ và khi tỉnh, một ngày nào đó sẽ trở lại Đà Lạt, nơi yên bình để thỏa mãn đam mê lãng mạn của mình, chỉ cần thế là đủ.
Kim từng đặt chân đến nơi này từ khi còn nhỏ, trong một chuyến du lịch cùng công ty của cha cô. Điều thú vị nhất chính là người lớn, nhưng Đà Lạt khi ấy chỉ là điểm dừng chân trong hành trình khám phá của cô bé, vì cô bé còn trẻ con, chưa hiểu biết gì nhiều. Kim là cô bé sôi nổi và hoạt bát khi ở quê, nhưng khi đến Sài Gòn học tập, cô trở nên trầm tính hơn nhiều. Cô ấy thích cảm giác của việc làm mọi thứ một mình, muốn ở nhà một mình xem phim, đọc sách, nghe nhạc, hoặc lái xe vòng quanh thành phố chỉ một mình, ăn một mình, uống một mình, ngủ một mình. Cô gái này bị hấp dẫn bởi những gì thuộc về quá khứ. Cô đi khắp những con đường nhỏ của Sài Gòn để tìm lại những dấu vết cũ qua những căn nhà, những ngôi chùa đã tồn tại qua nhiều thế hệ. Qua vài chục năm, bức tường đã phủ đầy rêu mốc, những quán ăn, quán nước mang phong cách cũ vẫn tồn tại. Kim mong ước mình sẽ đặt chân đến những nơi yên bình, có cuộc sống chậm rãi như ở Đà Lạt, Huế.
Sinh ra và lớn lên ở vùng đồng bằng phía nam của đất nước, quê hương của Kim chưa được khai thác du lịch nhiều nên không có nhiều du khách. Buổi sáng ở nơi đây, có thể đi dọc bờ sông để ngắm bình minh, nghe tiếng chim líu lo, chiều có thể ngửi mùi của lửa đốt lá cây ngoài đồng từ những người nông dân. Không phải là Kim không thích sự yên bình ở quê nhà, chỉ là cô muốn đến một nơi yên bình khác, nơi mà mọi thứ đều xa lạ, từ cảnh vật đến con người. Kim theo học ngành quản trị dịch vụ du lịch và lữ hành ở Sài Gòn, mặc dù cô cảm thấy điều này không phải là lợi thế. Kim là người thích học hỏi và khám phá những điều mới, đặc biệt là ở tuổi trẻ, thử thách bản thân với những trải nghiệm mới là điều tốt.
Cuối năm hai lớp, Kim tham gia chuyến tham quan miền Trung và điểm kết thúc là Đà Lạt. Bỏ qua những điểm tham quan đầu tiên vì Kim không thích biển, cô thích đồi núi hơn, vì chính cô mới hiểu rõ nơi này là nơi cô thuộc về. Chiếc xe đi từ đồng bằng vượt qua đèo để đến Đà Lạt, một bên là vách núi, một bên là phong cảnh thiên nhiên đẹp ngỡ ngàng. Trên trời có những đám mây bay cao, xa xa là những ngọn đồi khác, có những ngôi nhà kính trồng rau và hoa dưới chân đồi, dù không nhìn rõ người ta trồng rau gì hoặc hoa gì. Kim thấy hàng thông trên đồi vẫy tay chào cô, cảm giác quen thuộc trong lòng cô. Kim vẫy tay chào lại những người bạn đã lâu không gặp. Gần Đà Lạt, không khí bắt đầu thay đổi, có gió và trời se lạnh mặc dầu có nắng. Hít thở một hơi sâu, “Đà Lạt ơi, đã lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ”, Kim chào, lặng lẽ nhưng từ trái tim cô vẫn tràn đầy lời chào đó.
Cô gái đi cùng nhóm bạn của mình tham quan các điểm du lịch nổi tiếng ở Đà Lạt. Thường cô ấy luôn đi một mình và thỉnh thoảng tách biệt để chụp ảnh, sở thích của cô ấy. Cô ấy thích những căn biệt thự kiểu Pháp với hoa hồng leo trên hàng rào, tạo nên vẻ đẹp độc đáo cho nhà. Cô ấy mong muốn sự hòa hợp giữa thiên nhiên và kiến trúc. Dù bị mọi người giục đi nhưng cô ấy luôn muốn dừng lại và chiêm ngưỡng cảnh sắc. Cô ấy buồn vì sự khai thác trên đỉnh Langbia nhưng vẫn tìm được góc yên bình để thả hồn. Ban đêm, cô ấy dạo quanh quảng trường Đà Lạt và hồ Xuân Hương trong trời lạnh. Với chứng viêm mũi, cô ấy cảm thấy không thoải mái với cái lạnh của Đà Lạt.