Những việc làm khiến em cảm thấy ân hận - Mẫu 1
Trong căn phòng ấm áp, tôi nhìn qua cửa sổ ngắm những giọt mưa rơi nhẹ từ trời. Mỗi giọt mưa như một mảnh ký ức, kéo tôi trở lại thời thơ ấu với những nỗi buồn không thể quên, một câu chuyện sẽ luôn gắn bó với cuộc đời tôi.
Vào một ngày hè oi ả, tôi cùng Lan, người bạn thân, đứng chờ trước cổng trường để bắt đầu một ngày học mới. Lan vui vẻ gọi: 'Trang ơi, nhanh lên, muộn rồi!'. Tôi vội vàng chuẩn bị và bước ra ngoài, nhưng trước khi kịp ra khỏi cửa, bà bảo trì nhà đã nhắc nhở tôi.
- Nhớ mang theo áo mưa nhé, hôm nay có vẻ trời sẽ mưa đấy!
Vì quá vội, tôi chỉ mỉm cười và trả lời:
- Không cần đâu, trời hôm nay làm sao mưa được. Áo mưa lại khiến tôi nặng nề hơn khi phải mang nhiều sách.
Với tâm trạng hứng khởi, tôi và Lan hối hả đến trường. Khi chúng tôi vừa vào lớp, bác bảo vệ đã thông báo cho mọi người vào lớp để tránh mưa. Bốn tiết học trôi qua nhanh chóng, nhưng đến tiết thứ năm, bầu trời bắt đầu thay đổi. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy mây đen ùn ùn kéo đến, gió thổi mạnh, sấm chớp liên tục. Dấu hiệu của một cơn mưa lớn đã rõ ràng. Tôi hoang mang nhận ra mình đã quên áo mưa và giờ mới hiểu lời khuyên của bà quý giá như thế nào.
Khi ra khỏi lớp, tôi thấy mình lạc lõng dưới mái hiên mà không có áo mưa. Đột nhiên, ánh đèn từ cổng trường chiếu sáng, và tôi thấy bóng dáng quen thuộc của bà xuất hiện. Tôi gọi to: 'Bà ơi, cháu đây!'. Bà nhanh chóng tiến lại và đưa áo mưa cho tôi. Thật bất ngờ khi bà chỉ đội một chiếc nón cũ để bảo vệ đầu. Trên đường về, tôi muốn xin lỗi bà, nhưng lời xin lỗi cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Khi về đến nhà, quần áo tôi đã ướt nhẹp và bà bắt đầu có dấu hiệu của cảm lạnh nặng. Bác sĩ cho biết với sức khỏe yếu ớt và tuổi cao của bà, cơn cảm này đã làm sức khỏe của bà giảm sút nghiêm trọng. Sau sự việc đó, bà không còn khả năng di chuyển bình thường và phải nằm trên giường. Nhìn thấy bà yếu đuối và mệt mỏi, tôi cảm thấy tự trách vì đã làm bà phải chịu đựng như vậy.
Nếu có một điều ước, tôi chỉ mong bà sớm hồi phục sức khỏe như trước, để chúng tôi có thể tiếp tục làm vườn và đọc sách cùng nhau như những ngày xưa. Nhưng hiện tại, bà đang nằm đó, và tôi chỉ có thể tận tâm chăm sóc bà, học hành chăm chỉ để không phụ lòng bao la mà bà đã dành cho tôi.
Kể lại một sự việc khiến em cảm thấy ân hận nhất - Mẫu số 2
Hai tuần trước, một sự kiện lớn đã xảy ra trong cuộc đời em, để lại những dấu ấn không thể quên. Đó là khi em phạm một lỗi nghiêm trọng, hành vi quay cóp trong bài kiểm tra, một quyết định có hậu quả nặng nề mà cô giáo phải chịu đựng.
Hôm đó, trước khi đi học, em đã xem thời khóa biểu và thấy chỉ có môn Văn cần học vào ngày mai. Nhưng vì bị cuốn vào một bộ phim hấp dẫn, em quên chuẩn bị cho bài kiểm tra. Khi đến lớp sáng hôm sau, em bất ngờ khi cô giáo thông báo có một bài kiểm tra ngẫu nhiên. Mồ hôi bắt đầu rơi trên trán em, và em không biết phải làm gì dưới áp lực nặng nề.
Lúc đó, trong lớp học, em đã quyết định táo bạo là quay cóp để làm bài kiểm tra. Điều này giúp em đạt điểm cao khi cô giáo chấm điểm. Tuy nhiên, niềm vui này không thể kéo dài, vì em không thể ngủ được vào đêm đó. Em cảm thấy sự thành công này không xứng đáng, vì em không đạt điểm cao bằng thực lực mà chỉ nhờ vào sự gian lận.
Khi cô giáo công bố điểm, em tự hào đứng lên khoe điểm 10 và nhận được sự khen ngợi từ cả lớp. Tuy nhiên, sự vui mừng này không kéo dài lâu, vì em nhận ra rằng điểm số không phản ánh đúng khả năng của mình. Trái tim em nặng nề và em không thể yên giấc, vì em nhận thức được sự không trung thực của mình đối với cô giáo và những người xung quanh.
Cuối cùng, em quyết định đối diện với sự thật và thừa nhận lỗi lầm của mình. Điều này không chỉ khiến cô giáo thất vọng mà còn làm mất lòng tin của những người xung quanh. Mặc dù em phải đối mặt với thất bại và sự chỉ trích, nhưng em cảm thấy nhẹ nhõm vì đã dám nói ra sự thật.
Từ bài học này, em muốn nhấn mạnh rằng trung thực là nền tảng của mọi mối quan hệ trong cuộc sống. Chúng ta cần sống một cách chân thật và tránh xa những hành động có thể làm tổn thương người khác. Là học sinh, em cam kết học tập chăm chỉ và không để những sai lầm nhỏ làm hỏng lòng tin của mọi người.
Kể lại một việc làm khiến em cảm thấy ân hận nhất - Mẫu số 3
Một tuần đã trôi qua từ sự việc đó, nhưng nó vẫn in đậm trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy bối rối vì không nhận ra lỗi của chính mình.
Vào buổi sinh hoạt lớp chiều thứ tư, khi lớp trưởng tổng kết về kỷ luật, cả lớp đều ngạc nhiên khi biết Tùng, lớp phó, đã ăn vặt trong lớp. Dù Tùng thường rất vui vẻ, hôm đó anh ấy trông có vẻ buồn. Tùng sẽ phải viết bản kiểm điểm vì hành động này. Tôi nhớ lại trải nghiệm viết bản kiểm điểm vì mang dép lê đến trường, một kỷ niệm khiến tôi sợ hơn cả việc đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ ký.
Khi lớp trưởng điểm danh những học sinh quên sách vở và bài tập, tôi may mắn không bị nhắc đến. Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng vì cũng đã quên vở, chỉ là lớp trưởng không biết. Tôi nhìn Sơn, bạn tôi, cũng đang lo lắng. Khi Sơn đứng lên và thú nhận không làm bài tập toán, tim tôi như ngừng đập. Sự dũng cảm của Sơn khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Tại sao tôi không đủ can đảm như Sơn? Tôi cảm thấy đau đớn khi phải thú nhận lỗi, nhưng tại sao tôi vẫn ngồi im lặng?
Trong đầu tôi là những suy nghĩ mâu thuẫn. Tôi do dự vì đã hứa với mẹ không phạm lỗi nữa. Nếu tôi nói ra sự thật, tôi sẽ bị mắng, phải viết bản kiểm điểm thứ hai và làm mất lòng tin. Nhưng nếu im lặng, không ai biết sự thật và tôi có thể tránh hình phạt. Dù vậy, tôi cảm thấy xấu hổ vì không đủ dũng cảm như Sơn.
Sự việc đó không bị phát hiện và cô giáo không biết lỗi của tôi. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy vui. Thay vào đó, tôi cảm thấy vừa thương vừa kính phục Sơn. Thương vì anh ấy phải đối mặt với sự trừng phạt từ bố mẹ, nhưng kính phục vì lòng dũng cảm và sự trung thực của anh ấy. Tôi tự trách mình vì sự do dự không cần thiết. Dù sau này tôi có không quên sách vở, nhưng cảm giác ân hận vẫn luôn hiện diện, đặc biệt khi cầm vở Giáo dục công dân.
Kể lại một việc làm khiến tôi vô cùng hối tiếc - Mẫu số 4
Tình yêu thương từ ông bà và cha mẹ dành cho con cháu như một đại dương bao la, đầy sự thấu hiểu, tha thứ và bảo vệ vô điều kiện. Họ luôn ở bên, yêu thương và hỗ trợ tôi trong những lúc khó khăn nhất. Tuy nhiên, tôi đã gây ra một sự việc khiến cha mẹ tôi phải chịu đựng nỗi buồn. Dù sự việc đã xảy ra lâu rồi, nhưng nỗi hối hận vẫn luôn ám ảnh tôi.
Là con út trong gia đình, tôi được nuông chiều và từ nhỏ đã hình thành suy nghĩ 'Tôi sinh ra để được cưng chiều và phục vụ'. Một ngày, khi trở về từ trường, tôi tình cờ gặp bà nội, một người phụ nữ nông thôn với vẻ ngoài truyền thống và giỏ trái cây. Ban đầu, tôi đã khinh thường bà, nhưng sau đó mới biết bà là bà nội của mình. Đến khi tôi 11 tuổi, tôi mới chào bà và rồi lên lầu mà không quay lại nhìn bà lần nữa.
Khi bà nội ở nhà, mọi sinh hoạt trong gia đình trở nên rối ren. Tôi phải nghe ba mẹ 'mở máy hát' hàng ngày, chia sẻ không gian với bà, nhường nhịn, không được mở nhạc khi bà nghỉ ngơi và nhiều quy định khác. Tôi cảm thấy như mình bị giam giữ trong nhà. Vì vậy, tôi đã có cảm giác yêu ghét đối với bà.
Một chiều nọ, có bạn gọi điện rủ tôi đi ăn kem ở một quán ngon. Tôi đồng ý nhưng không có tiền và không muốn xin bà nội. Trong phòng, tôi tình cờ thấy một tờ giấy năm mươi nghìn trên bàn. Tôi quyết định lấy mà không thông báo cho ai và có một buổi đi chơi thú vị.
Khi về nhà, mẹ hỏi tôi về tờ năm mươi nghìn. Tôi hoảng hốt nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Bất ngờ, mẹ hỏi: 'Có thấy tờ tiền năm mươi để trên bàn không?'. Mẹ hỏi tôi, tôi phủ nhận và nói rằng tôi đã đi chơi cả buổi chiều. Mẹ và bố mắng tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì giữ lời nói.
Bà nội đứng ra nhận mình đã lấy tờ tiền đó. Cô giúp việc xác nhận tôi đã ở trong phòng cô suốt cả buổi chiều. Tôi bị mẹ mắng và cảm thấy đau lòng vì sự dối trá của mình. Nhớ lại, tôi hối hận vì đã đánh mất lòng tin của mình chỉ trong một phút sai lầm.
Bà nội ôm tôi và nói: 'Đừng khóc nữa, cháu nhận ra lỗi là điều tốt.' Tình yêu và sự tha thứ của bà khiến tôi ôm bà thật chặt và khóc nhiều hơn. Tôi nhận thấy giá trị của tình thương gia đình và sự bao dung của bà. Lời nói và sự thất vọng của mẹ làm tôi cảm thấy đau lòng hơn. Tình thương và sự bảo vệ của gia đình giờ đây trở nên ấm áp và chân thành hơn bao giờ hết.