blogradio.vn - Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ, có lẽ lúc này mẹ vẫn giận tôi nhiều lắm. Bởi vì tôi đã không đi theo con đường mà mẹ đã chỉ định cho tôi mà thay vào đó đã tự lựa chọn con đường của mình.
Mẹ đã rất lo lắng trước quyết định này. Tôi và mẹ từ đó đã trở nên xa lạ hơn. Nhưng ngay cả khi không có thông báo nào từ mạng xã hội hay nhắc nhở nào từ gia đình, tôi vẫn nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ.
Năm nay mẹ đã gần năm mươi tuổi rồi. Những sợi tóc đen dài của mẹ bắt đầu có nhiều sợi bạc xuất hiện. Cuộc sống của mẹ luôn gặp phải nhiều thách thức. Mặc dù, tôi không được trực tiếp chứng kiến cuộc đời trẻ trung của mẹ. Mà chỉ biết qua những câu chuyện của ông bà và những bức ảnh cũ trong cuốn album cũ được cất giữ trong chiếc tủ cũ.
Tôi là đứa con gái lớn nhất của mẹ. Nhưng từ khi còn rất nhỏ, tôi đã sống với ông bà. Ký ức của tôi bắt đầu từ khi tôi đi học mẫu giáo. Lúc đó, tôi bắt đầu nhớ lại một số chi tiết trong cuộc sống hàng ngày. Đó là những mảnh ký ức nhỏ được tôi ghép lại để hình dung lại cuộc sống của tôi khi còn nhỏ.
Tôi là đứa con gái lớn nhất của mẹ. Từ khi còn nhỏ, tôi đã sống cùng ông bà. Ký ức của tôi bắt đầu từ khi tôi bước vào trường mẫu giáo. Tôi bắt đầu nhớ lại một số chi tiết trong cuộc sống hàng ngày. Đó là những mảnh ký ức nhỏ được tôi ghép lại để hình dung lại cuộc sống của tôi khi còn nhỏ.
Nhớ lại thời thơ ấu, mẹ thường gọi điện cho tôi, khi đó điện thoại bàn là phương tiện chính, điện thoại di động thì xa xỉ. Ngoại cũng có điện thoại bàn gần cửa sổ. Buổi tối, có một phụ nữ thường gọi hỏi thăm, nhưng tôi nhút nhát, không dám trả lời. Mỗi khi phụ nữ đó gọi, ngoại thường hướng dẫn tôi cách trả lời. Tôi không dám gọi mẹ, vì không biết đó là ai. Người đó trong tâm trí tôi là người chưa từng gặp.
Tôi chỉ biết ngoại. Ngoại luôn đưa đón tôi đi học, và để thức ăn ngon trong tủ cũ. Tôi không hiểu sao tôi chỉ có ngoại, không có bố mẹ. Người phụ nữ ấy lại muốn tôi gọi là mẹ. Nhưng mẹ là ai nhỉ? Tôi nhớ tôi đã rất lì, không gọi người này là mẹ, dù bà luôn đứng cạnh và thúc giục tôi. Có lẽ tôi đã làm tốn nhiều tiền điện thoại vì sự lì lợm của mình.
Cuộc gọi đó kéo dài cho đến khi tôi lớn hơn chút. Bất ngờ, mẹ trở về và đưa tôi một món quà: một con búp bê tóc vàng, mặc váy màu đỏ.
Tôi rất thích món quà đó, vì nó có đôi mắt có thể cử động. Đó là một đôi mắt xanh ngọc, mở ra khi búp bê đứng thẳng và nhắm khi nằm. Tôi thích nó, nhưng trong suốt thời gian dài, tôi không gọi mẹ, chỉ gọi bằng cô. Sau này, tôi mới nhận ra cô ấy là mẹ.
Khi mẹ ở lại với tôi, tôi bắt đầu quen với sự có mặt của cô ấy. Có hai người đàn ông đến để theo đuổi mẹ, một là bộ đội, một làm kinh doanh. Cả hai thường đến và mang quà. Mẹ thường hỏi tôi chọn ai, nhưng tôi luôn nói là không thích ai. Đó chỉ là câu trả lời bất kỳ vì tôi không biết nên chọn ai.
Tôi mới biết, ngày đó mẹ đã cho tôi quyền lựa chọn chồng của bà sau này.
Trước các lựa chọn không có sự lựa chọn nào của tôi thì mẹ bắt đầu đi tìm lựa chọn của chính mình. Mẹ mở lòng hơn với hai người đàn ông này, và dành cho họ cơ hội để tìm hiểu mẹ thông qua những buổi gặp gỡ. Tôi cũng nhiều lần được mẹ dẫn đi khi mẹ có những buổi gặp mặt với hai người đàn ông này. Họ luôn hỏi thăm và đối xử với tôi rất tốt. Trải qua một thời gian sau đó, tôi cảm thấy mẹ bắt đầu có quyết định của riêng mình. Mẹ thân thiết hơn với người bộ đội kia. Mẹ cũng hay đến doanh trại thăm ông ta mỗi ngày cuối tuần. Mẹ cũng không quên dắt tôi đi theo, nên nhờ đó tôi đã biết đến cuộc sống trong quân ngũ. Nơi đó là một không gian rộng lớn với những chú bộ đội vui tính, dễ gần, nhưng bạn cún thông minh và những vườn rau xanh mơn mởn nhờ những bàn tay cần cù chắm bón. Tuổi thơ tôi được gắn bó nhiều với những người quân nhân như vậy đấy.