Cô dần cảm thấy mệt mỏi với việc gặp anh. Cô cảm thấy như mối quan hệ đã thay đổi, không còn quan trọng như trước. Liệu đó có phải là sự thật?
Dù sao đi nữa, cô vẫn thấy an tâm khi ngồi sau xe anh. Anh luôn lái xe chậm rãi, có lẽ anh lo lắng cô ngã. Nhờ vậy, cô có thể thoải mái ôm eo anh... không, thoải mái ngắm cảnh. Rời khỏi thành phố, một ngọn núi nghiêng hiên ngang trước mắt cô. Nhìn ra phía sau, những ngôi nhà nhỏ xinh như đan xen lên nhau. Đúng, đó là nơi cô và anh đã từng sinh sống và học tập. Họ tạm biệt những điều đó và dành một ngày cùng nhau thư giãn. Ven đường, có rất nhiều Hoa Bụi Đường. Ai đã trồng chúng vậy? Chúng đẹp quá đấy.
- Biết không, Hoa Bụi Đường tượng trưng cho sự mạnh mẽ, kiên cường đấy. Dù có giông tố lớn đến đâu, chúng vẫn đứng vững. Họ sống với thái độ 'Mặc kệ đời' kia.
- Hahaha. Thật đấy, chúng ta giống như chúng rồi.
Chúng ta đã đến. Một khung cảnh tuyệt đẹp đến mê hồn. Dòng sông chảy xiết nhưng trong lành, cây cỏ mọc lộn xộn nhưng vẫn rất đẹp, bầu trời xanh ngắt làm lòng ta nao lòng, tiếng chim hót thanh như tiếng mẹ ru. Điều đặc biệt ở đây là yên tĩnh, chỉ có chúng ta.
- Wow, đẹp không tưởng. Mày tìm ra đâu thế này?
- Đâu cũng tìm được mà. – Anh cười khẽ – Nhưng mày cũng nên chuẩn bị đồ vào cùng tao chứ.
- Xin lỗi, xin lỗi. Mày đã dựng lều sẵn rồi à?
- Tao nhờ một anh bạn ở đây giúp đỡ. Đừng lo lắng, sẽ kịp hỏi mày đến đón mà.
- Haha, mày thật là đồ bạn tao.
- ...
Bạn à? Bạn ơi? Lời nói của cô khiến anh đau lòng. Đã trải qua bao năm bên nhau mà cô vẫn chỉ coi anh như bạn. Nếu chỉ là bạn thì tại sao cô lại đối xử tốt với anh như vậy, tại sao mỗi khi anh gặp khó khăn cô luôn là người đứng ra giúp đỡ, tại sao luôn động viên anh...
- Bây giờ đây đấy. Tao sẽ nướng thịt và nấu canh, còn mày đi kiếm củi và lắp đèn nhá.
- ...
- Nghe nè!
- À, ok. – Đang suy nghĩ mơ mộng, anh bị cô gọi tỉnh giấc.
…
- Đây rồi. Món canh khoai tây cà rốt thịt băm tươi ngon tuyệt vời đã sẵn sàng.
- Nghe như quảng cáo của nước mắm Chin-su á. – Anh cười tươi.
- Mày một tô, tao một tô. – Cô nắm lấy cái muỗng, múc tỉ mỉ.
Hương vị như vậy đây, chắc chắn là cô đã nấu. Đã lâu rồi anh không được thưởng thức món của cô. Lần cuối cùng anh được thưởng thức món canh đặc biệt này là 10 năm trước. Ngày đó, mưa tầm tã, cơn mưa bất chợt ập đến, khiến mọi người chạy tán loạn tìm nơi trú mưa. Cô đang trên đường đi đâu đó. Bỗng gặp một chàng trai ngồi co ro bên lề đường, mắt ướt nhòa. Cô lại tiến lại gần. Ừ, chàng trai đó chính là anh. Mặc dù cô hỏi nhưng anh vẫn im lặng.
“Ọc ọc ọc” – Tiếng bụng anh đói nảy lên
Bắt đầu anh đói, cô đưa hộp cơm và hộp canh gì đó, trong đó có khoai tây, cà rốt và thịt băm nóng hổi vừa nấu sẵn cho anh. Hộp cơm canh đó, hấp dẫn đến mức khiến anh không thể kiềm chế, liền xô lấy và ăn ngon lành. Nhìn anh ăn ngon lành, cô thấy an lòng. Ánh mắt của chàng trai ấy dõi theo từng bước cô đi, từ lúc đó đến giờ vẫn vậy. Đó là lần đầu tiên anh gặp cô, là lần đầu tiên anh được thưởng thức món canh cơm ngon đến vậy.