Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ, có lẽ lúc này mẹ vẫn còn giận tôi nhiều lắm. Bởi vì tôi đã không tuân thủ theo con đường mà mẹ đã chỉ định cho tôi mà đã tự chọn cho mình một con đường riêng.
Mẹ đã có nhiều suy nghĩ trước quyết định này. Kể từ đó, tôi và mẹ trở nên xa cách hơn nữa. Tuy nhiên, dù không có thông báo từ mạng xã hội hoặc lời nhắc nhở từ người thân trong gia đình, tôi vẫn nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ.
Năm nay mẹ đã bước vào tuổi năm mươi. Mái tóc dài đen của mẹ bắt đầu có những sợi bạc. Cuộc đời mẹ luôn gặp nhiều sóng gió. Mặc dù, tôi không có cơ hội chứng kiến cuộc sống của mẹ từ khi mẹ còn trẻ. Chỉ biết qua những câu chuyện của người ngoại và những bức ảnh cũ trong quyển album được cất giữ trong chiếc tủ cũ.
Tôi là đứa con gái lớn của mẹ. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ, tôi đã sống cùng người ngoại. Ký ức của tôi bắt đầu từ khi tôi đi học mẫu giáo. Khi ấy, tôi có thể nhớ được một số chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Đó là những mảnh ký ức tôi lắp ráp lại để hình dung lại tuổi thơ của mình.
Nhớ như in, khi còn nhỏ, mẹ thường gọi điện cho tôi, thời kỳ mà điện thoại bàn là phương tiện chính để liên lạc, còn điện thoại di động chỉ là điều xa xỉ. Ngoại cũng có một chiếc điện thoại bàn gần cửa sổ. Nhiều tối, có một người phụ nữ thường gọi điện hỏi thăm tôi. Nhưng tôi rụt rè, không dám trả lời hay hỏi gì. Mỗi khi bà ấy gọi, ngoại lại hướng dẫn tôi cách trả lời. Ngoại bảo gọi mẹ đi, tôi chỉ đứng im mà không dám nói lên điều gì. Bởi tôi không biết đó là ai. Một người mà trong kí ức của tôi chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng gọi là mẹ.
Người tôi biết chỉ có ngoại. Ngoại luôn đưa đón tôi đi học, luôn để lại quà ngon trong tủ chạn. Tôi chưa bao giờ tự hỏi tại sao các bạn có bố mẹ đến đón còn tôi chỉ có ngoại. Tôi không đủ thông minh để suy nghĩ xa xôi như vậy. Nhưng người phụ nữ ấy lại muốn tôi gọi là mẹ. Nhưng mẹ là ai chứ? Tôi nhớ tôi đã rất ngoan nhưng không gọi người đó là mẹ, dù bà luôn thúc giục. Có lẽ lúc đó tôi đã làm tốn nhiều tiền điện thoại vì tính ngoan của mình.
Những cuộc điện thoại đó kéo dài cho đến khi tôi lớn hơn một chút. Thì mẹ bất ngờ trở về và mang đến cho tôi một món quà. Đó là một chiếc búp bê tóc vàng, mặc chiếc váy đỏ mận.
Tôi thích món quà đó, vì nó có đôi mắt có thể cử động. Đó là đôi mắt xanh ngọc, mở ra khi tôi đặt búp bê đúng thẳng và nhắm lại khi tôi nằm. Tôi thích ôm con búp bê, chơi trò ru ngủ để thấy đôi mắt búp bê nhắm lại. Mặc dù tôi thích món quà đó, nhưng tôi chỉ gọi mẹ là cô. Sau này, tôi mới nhận ra bà mới là mẹ của tôi.
Khi mẹ ở lại với tôi, tôi bắt đầu quen sự có mặt của bà. Có hai người đàn ông đến theo đuổi mẹ, một người là lính đóng quân gần nhà tôi và một người làm kinh doanh điện tử. Họ thường đến nhà tôi và mang theo quà. Nhiều lần mẹ hỏi tôi thích ai hơn, nhưng tôi chỉ trả lời là không thích ai cả.
Đó chỉ là câu trả lời bất kỳ vì tôi không biết nên chọn ai. Nhưng giờ đây tôi biết, mẹ đã để cho tôi quyền tự chọn người chồng sau này.
Sau những lần không nhận được câu trả lời của tôi, mẹ quyết định tự lựa chọn của mình. Mẹ mở lòng với hai người đàn ông này, cho họ cơ hội hiểu mẹ hơn qua những buổi gặp gỡ. Tôi cũng được dẫn đi khi mẹ gặp họ, và họ đối xử tốt với tôi. Mẹ dần có quyết định của mình. Mẹ thân thiết hơn với người lính, thường đến chỗ làm ông ta vào cuối tuần. Mẹ không quên dẫn tôi đi cùng, từ đó tôi biết đến cuộc sống trong quân ngũ.
Mẹ và ông ta ngày càng thân thiết hơn, dù không nói trực tiếp nhưng ai cũng hiểu quyết định của mẹ. Ông ta là người chăm chỉ, ngoại rất quý ông ta. Mỗi khi rảnh rỗi, ông ta lại đến thăm nhà tôi. Nhưng mẹ luôn nhắc đến tiền khi nói chuyện với ông ta. Sau này tôi biết ông ta đã có gia đình và đã từng đưa con trai ghé nhà tôi chơi.
Khi em trai tôi còn nhỏ, mẹ có bầu và lo lắng tôi không chấp nhận em. Rồi mẹ sinh ra em, nhưng không ai chúc mừng vì mối quan hệ của mẹ và ông ta không chính thức. Mẹ luôn giữ trong lòng nỗi lo lắng này.
Lúc nhỏ, tôi có lần khiến em khóc và bị ông ta nói là ghét em. Câu nói ấy đã đánh vào lòng tự ái của tôi.
Sau một thời gian, mẹ và ông ta cắt liên lạc và ông ta biến mất khỏi cuộc sống của mẹ. Ông ta quay về quê. Vậy là mẹ lại phải nuôi hai chị em một mình.
Khi em trai học tiểu học, mẹ gặp một kỹ sư và có mối quan hệ mới. Tên của người đó xuất hiện nhiều trong câu chuyện của mẹ. Mối quan hệ của hai người ngày càng sâu đậm và chính thức hơn.