Chỉ có bạn và tôi ở đây, kề vai sát cánh. Gìn giữ những kỷ niệm ngọt ngào của thời học trò. Dường như bạn đã xóa sạch những đau khổ từ gia đình. Có bạn ở bên, đó là niềm hạnh phúc bé nhỏ nhất của tôi.
Mặt trời đã mọc, soi sáng những ngọn núi xa xôi. Đôi chim bồ câu dang tìm hiểu nhau, chúng tung bay và va vào nhau không phải vô tình mà là ý đồ. Một vài tia nắng chiếu qua kẽ hở của tấm rèm trong căn phòng.
“Reng reng reng”
Tôi vội vã nhận cuộc gọi trên chiếc điện thoại nhộn nhịp:
- ALOOO. BẠN DẬY RỒI CHƯA NÀO. CÒN ÔM MỤC BAO LÂU NỮA. TÔI ĐANG ĐỨNG DƯỚI NHÀ BẠN ĐÂY. ĐI XUỐNG ĐI!
“Típ típ”
Cô vẫn còn mơ mơ màng chưa hiểu chuyện gì mà cuộc gọi đã ngắt rồi. Cô gái ấy vẫn che mặt dưới chăn, có phải muốn ngủ thêm không. Nhưng không, cô vội vàng bật dậy, kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời len lỏi vào phòng. Nhìn xuống dưới cổng nhà. Thật đúng, anh ấy đang ở đó. “Ối chết rồi, tại sao anh lại đến nhà tôi” - Cô nghĩ trong lòng.
Cô cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể, bước cẩn thận từng bước, mở cửa và dẫn anh đi ra hẻm nhỏ gần đây.
- À, tại sao mày lại đến đây vậy? May mà ba mẹ tao còn ngủ chứ không mày chết chắc!
- Xì, đã hẹn mà. Nhắn tin hoài không thấy mày trả lời nên tao qua ngay đây luôn. Hihi.
- Hẹn gì? Khi nào hẹn???
Cô trở nên lo lắng khiến anh không nhịn được cười:
- Phụt, hôm qua đã hẹn đi dạo rồi. Nhanh chóng thay đồ đi nào. Đừng chần chừ!!! – Anh nói mắc cười
Mặc dù cô vẫn chưa nhớ khi nào mình hẹn nhau nhưng thôi, anh đã đến đây rồi thì đi dạo cũng được. Cô gật đầu và vào phòng thay đồ.
- Vậy là xong rồi. Đi đâu tiếp đây?
- Có một cái hồ không xa đây, chỉ cách đây có 3 cây thôi. Đi đến đó rồi quay lại nhé. – Anh chỉ về phía xa xăm.
- À...
Trước khi cô kịp thở dài, anh đã vội vàng nắm lấy cánh tay cô kéo đi ngay lập tức.
Đúng vậy, với người thường xuyên chạy bộ 2-3 tiếng mỗi ngày như anh, thì 3 km đó không có gì đặc biệt. Anh tự hào về việc đã cố gắng giảm bớt lượng tập luyện ít nhất có thể cho cô. Nhưng với người lười biếng như con đười ươi, đó là cực hình. Đặc biệt là cô.
Sau khi đi bộ rã rời trong 30 phút, hai người đã đến hồ như anh đã nói.
- Phái nữ ơi - Cô thở hổn hển và nói.
Anh nhìn cô mỉm cười và đưa ly nước cho cô.
- Cô cảm thấy mệt như vậy à?
- Ồ, không ai như mày đâu. - Cô ngồi xốc xuống lan can, uống một ngụm nước rồi thở dài tiếp. Anh không trả lời cô nhưng cô thật dễ thương.
- Này, mày nhìn kìa, cảnh đẹp quá đi.
Cô không muốn nhìn, cô đang cảm thấy quá mệt mỏi...
Sau một lúc vô thức, cô quay lại nhìn.
- Ôi trời ơi, đẹp quá đi. – Cô nhảy lên, như đã quên hết mệt mỏi.
Ừ, phong cảnh ở đây thật đẹp. Hồ nước trong xanh, ánh nắng chiếu xuống làm mặt nước nhấp nhô, dọc con đường đi bộ là những hàng cây toát lên vẻ uy nghiêm mà lại mềm mại, những chiếc đèn đường từ từ tắt dần. Cơn gió thoáng qua như vuốt ve trên gương mặt cô.