blogradio.vn - Âm thanh rộn rã, màu sắc như trổ hoa nhưng không một thứ gì đọng lại trong mắt Nhành. Đôi mắt ấy giờ đây đang bị lấp đầy bằng sự bàng hoàng, chỉ biết nhìn về phía trước mà lao thẳng.
(Tiếp theo phần 1)
Trên con đường quốc lộ đông đúc của Sài Thành vào giờ cao điểm, chiếc xe đạp của Nhành len lỏi qua những hàng xe ô tô, xe máy, xe đạp điện đang chen chúc nhau để dành lượt đi trước. Chiếc xe đạp con con phóng vọt lên với tốc độ khác hẳn so với sự nhích dần của khối tắc nghẽn bị kẹt lại phía sau. Mọi vật dường như mở đường cho chiếc xe đạp. Không một đèn giao thông nào chuyển đỏ khiến chiếc xe dừng lại, không một con đường nào quá chật để không có lấy một chỗ hổng vừa vặn cho chiếc xe vượt qua. Chiếc xe không vội lại nhanh hơn sự vội vàng của thế giới quanh nó.
Hoàng hôn đỏ rực ở phía sau lưng, dải lên thành phố một màu cam ngây dại. Đèn đường từng cái dần được bật lên. Hai thứ ánh sáng như tranh đua nhau đổ bóng người đi đường. Hình dáng của Nhành được tô lên mặt đường với nhiều góc khác nhau. Từ thuở xa xăm, con người vốn đâu thắng được thiên nhiên. Cái bóng của trời vẫn đậm nét hơn hẳn so với ánh lờ mờ chập chờn của đèn đường. Cả người Nhành được phủ lên một lớp cam tràn trề sức sống mà lại có gì đó mang vẻ hoài niệm đầy lưu luyến của Sài Thành xưa cũ.
Về đến nhà, Nhành nhảy xuống, tay vẫn giữ chiếc xe, thong dong dắt vào sân. Hai chiếc xe máy cũng tại vị ở đây từ lúc nào. Ba má Nhành đã về. Nhành vào nhà. Nghe tiếng động dưới bếp, Nhành biết má đang chuẩn bị nấu bữa tối liền đi xuống.
- Ôi, Nhành đây rồi à? Chờ ba tắm xong là con cũng nhảy vào ngay đây!
Nhành chỉ gật đầu và vội vã lên phòng sắp xếp đồ.
Đêm hôm đó, một đêm thật bình thường như mọi đêm khác. Cả nhà Nhành đều ngồi quây quần bên bữa cơm. Bỗng, ba Nhành lên tiếng:
- Con đã suy nghĩ về kế hoạch thi đại học chưa? Con định hướng thi trường nào rồi?
Nghe câu hỏi, Nhành cảm thấy một chút buồn chán. Câu hỏi này đã được hỏi đi hỏi lại với Nhành không biết bao nhiêu lần, và câu trả lời vẫn mãi là:
- Con vẫn đang suy nghĩ đây.
Khuôn mặt của ba Nhành bỗng trở nên nghiêm túc.
- Con đã gần hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp rồi, mà sao con vẫn còn lười biếng thế?
Lời của ba mang chút khích lệ, khiến cho má Nhành ở bên cạnh không thể nhịn được lao vào nói:
- Ông đừng châm chọc cô bé nữa.
Nhành cúi đầu, đôi mắt tràn đầy thất vọng. Nhành không mong muốn điều đó. Nhưng thực sự, Nhành không tìm ra bất kỳ sự hứng thú nào giống như khi đọc sách. Ba của Nhành đã đề xuất vô số lựa chọn nhưng Nhành không muốn bị ép buộc theo những con đường mà mọi người chọn. Nhành luôn cảm thấy mình bị cách biệt với những lựa chọn đó, như có một bức tường vô hình giữa Nhành và thế giới bên ngoài.
- Nhành ơi, Nhành đây rồi. - Mẹ thường thường gọi Nhành như thế.
- Hử? - Tiếng kêu của mẹ đưa Nhành trở lại thực tại từ cuộc suy nghĩ của mình.
Tiếng mẹ vẫn êm đềm và đều đều như thường:
- Ba nói đúng đấy chứ không sai đâu. Sắp tốt nghiệp rồi, sắp phải lên đại học, con cần phải chọn con đường đúng cho mình, đừng để mai sau phải hối hận.
Bữa tối đó trôi qua không mấy êm đẹp. Ngay từ khi nghe lời ba, Nhành cảm giác như mất đi khẩu vị. Rửa bát, dọn dẹp xong xuôi, Nhành leo lên phòng, thả mình xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Vấn đề này không phải là Nhành chưa từng nghĩ đến, cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng câu trả lời vẫn chưa thể xác định. Nhành yêu sách, yêu việc khám phá điều mới và luôn muốn khám phá, đó cũng là một điểm mạnh của Nhành. Thực sự mà nói, Nhành không hề hứng thú với đại học. Nhành cảm thấy mệt mỏi với môi trường học thuật.
Mọi người xung quanh đều đang thảo luận về cách làm thế nào để vào được trường đại học danh giá, có một tương lai sáng sủa nhưng Nhành lại luôn phải đối mặt với một câu hỏi: cần phải vào đại học để có được một tương lai không? Đại học không phải là con đường duy nhất nhưng lại là con đường mà xã hội này ép buộc thế hệ trẻ phải tuân theo, rằng đại học là con đường nhanh nhất dẫn đến thành công. Nhưng liệu xã hội này đã bao giờ hỏi thế hệ trẻ rằng họ định nghĩa thành công như thế nào không?
Nhành xoay qua xoay lại, suy nghĩ rồi đứng dậy. Nhành quyết định tạm gác suy nghĩ đó qua một bên, ngồi xuống bàn học và lấy ra cuốn sách “Cuốn theo chiều gió” từ trong ba lô. Nhành mở ra trang hôm qua đã đọc đến rồi tiếp tục đắm chìm vào từng dòng chữ.
Nhành thấy trước mắt mình hiện ra khung cảnh cánh đồng bông rộng lớn của Tara thân yêu. Nhành không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Tara đến như vậy, một nơi mà Nhành không biết liệu nó có thực sự tồn tại hay không. Chỉ đơn giản là thông qua những câu từ của nhà văn Michell, Nhành đã đặt một phần tâm hồn của mình vào mảnh đất Tara giàu sức sống này.