Khi bạn có một người bạn ở bên cạnh, vui vẻ chơi đùa và sẵn lòng chia sẻ những lúc buồn bã, nhưng bất ngờ họ biến mất khỏi cuộc sống của bạn, bạn sẽ phản ứng như thế nào?
Trong trường hợp của tôi...
Tôi không biết phải làm gì ngoài việc tự trách bản thân mình.
Vài tháng trước, khi tôi phải đối mặt với kỳ thi quan trọng nhất trong đời, tôi cảm thấy rất mệt mỏi vì phải đối mặt với nhiều kỳ thi cùng một lúc. Khi tôi phải ôn tập ở thành phố, không thể ở nhà, tôi không biết những điều gì đã xảy ra tại nhà vào thời điểm đó.
Tớ nhớ. Khi mẹ gọi, tớ đang trên đường trở về quê nhà. Mẹ chỉ hỏi: 'Có ai gọi cho con không?'
'Không có ạ.'
Sau đó, mẹ dập máy ngay lập tức.
Dù chỉ là một câu ngắn ngủn nhưng nó khiến tớ cảm thấy hơi hoang mang, vì trước đây mẹ tớ chẳng bao giờ nói với tớ như vậy. Nhưng tớ không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục lái xe về nhà.
Tuy nhiên, vài chục phút sau, khi mẹ lại gọi, tớ cảm thấy không được bình thường, và tớ buộc phải hỏi mẹ có chuyện gì.
'Con xx đã biến mất.'
Xx là tên của người bạn cún của tôi.
Mặc dù vậy, tôi vẫn giữ bình tĩnh và nói với mẹ hãy kiên nhẫn tìm kiếm kỹ hơn. Bởi đây không phải lần đầu tiên bạn ấy đi lạc, mỗi khi đi lạc, bạn ấy đều trở về sau một thời gian hoặc có người gọi vào số điện thoại trên vòng cổ để đón về. Vì lẽ đó, tôi vẫn đặt quá nhiều niềm tin vào chiếc vòng cổ ấy nên tôi luôn hy vọng rằng bố mẹ tôi sẽ tìm thấy bạn ấy. Trên đường về nhà, tâm trí tôi không chỉ lo lắng vì cảm giác xe lắc lư nhưng còn vì những ký ức về bạn cún của tôi hiện lên như những đoạn phim chậm.
Khi tôi đến nhà, tôi vẫn thấy bố mẹ đang chạy khắp nơi tìm kiếm bạn cún. Mặc dù tôi cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi nhưng tôi vẫn cố gắng tìm kiếm cùng bố mẹ. Lúc đó, đã khá tối và bạn cún của tôi có lông tối nên chúng tôi phải cẩn thận để tìm kiếm.
Nhưng không có bất kỳ dấu vết nào về bạn ấy.
Hình ảnh trên Pinterest
Bữa tối đó thực sự không ngon miệng, thức ăn như có cục đá lạc trong họng, khó nuốt lắm.
Gia đình tôi vẫn hy vọng vào chiếc vòng đó, mong chờ mỗi cuộc gọi đến. Nhưng tất cả hy vọng đều tan biến nhanh chóng, không có cuộc gọi nào đến. Tôi vẫn giữ sự bình tĩnh, chỉ cảm thấy nhớ bạn ấy và hy vọng bạn ấy sẽ trở về.
Khi đêm khuya buông xuống và mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, sự tuyệt vọng nuốt trọn sự hy vọng. Tâm trí tôi chìm đắm trong suy tư về bạn ấy, về quá khứ và về tương lai. Dù không phải là người lạc quan, nhưng tôi luôn giả vờ rằng mọi thứ ổn. Những suy nghĩ về bạn ấy ngày càng trở nên ám ảnh và tôi nhận ra rằng gối đã ướt đẫm từ lúc nào. Tôi không dám khóc to vì sợ làm phiền người khác, chỉ có thể khóc lặng lẽ. Trong đầu tôi đầy những suy tư tiêu cực, lo sợ về tình hình của bạn ấy và cả những ảo tưởng tồi tệ nhất. Tôi lo sợ bạn ấy đang đối mặt với nhiều khó khăn, đói lạnh và không chỗ nương náu. Tôi cũng lo sợ bạn ấy bị bắt bởi những kẻ xấu và mất mạng. Tôi lo lắng và hy vọng, nhưng tưởng tượng xấu xa luôn ám ảnh tâm trí tôi.
Bạn ấy là một chú chó cảnh, có lẽ trong mắt người khác bạn ấy không đặc biệt nhưng với tôi, bạn ấy thực sự đặc biệt và là người bạn đáng tin cậy nhất. Tôi và bạn cún đã có mối quan hệ đặc biệt này trong suốt sáu năm qua. Sáu năm có thể không là gì đối với con người, nhưng với động vật, đó là một khoảng thời gian dài. Đó là nửa đời của bạn ấy. Bạn cún chỉ có tôi là bạn và tôi cũng vậy.
Mẹ tôi thường nói: 'Ồ dời, thất lạc rồi thì tìm thay người khác thay thế cũng được phải không?'
Đúng là tôi có thể tìm một con chó khác để làm bạn. Nhưng những kỷ niệm sáu năm bên chú cún nhà tôi thì làm sao tôi có thể quên được? Tôi cảm thấy vô dụng khi không thể bảo vệ nó, gia đình tôi đã chăm sóc nó rất chu đáo, liệu nếu nó phải đối mặt với thế giới bên ngoài thì liệu nó có thích nghi được không? Tình cảm của tôi dành cho nó lớn nhưng không ai có thể hiểu được điều đó, và tôi cũng không mong họ hiểu. Tôi có thể có nhiều bạn bè khác nhưng đối với nó, chỉ có mình tôi mà thôi.
Tôi nên ra ngoài tìm nó vào sáng sớm hôm sau nhưng tôi không thể.
Thời gian đó, còn hai tuần nữa tôi phải chuẩn bị cho kì thi lớn đó, kì thi kéo dài một tuần. Vì vậy, tôi sẽ mất ba tuần mới có thể ra ngoài tìm nó. Bố mẹ tôi bận rộn và luôn nghĩ rằng chắc chắn nó đã bị mất nên chẳng quan tâm lắm. Tôi cảm thấy buồn và hận bản thân vì sao lại để mất nó vào thời điểm này, chẳng có ai có thể tìm nó ngoài tôi cả, nhưng rốt cuộc, tôi cũng không ra ngoài tìm nó.
Thời gian đó tinh thần tôi gần như suy kiệt cả về tinh thần và thể xác nhưng tôi vẫn phải cố gắng tỏ ra là mình ổn để mọi người xung quanh không phải lo lắng cho tôi. Tuy nhiên, mỗi khi đêm tới, tôi không thể ngăn mình khỏi việc khóc, trách móc bản thân và tự hỏi nó đã đi đâu.
Sau kì thi, tôi hy vọng có thể tìm lại được nó. Nhưng hỏi xung quanh, phát tờ rơi mà không có tin tức gì, mọi người lại nói với tôi rằng: 'Mất rồi thì sao mà tìm được nữa?'
Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm, bất chấp mọi lời đàm tiếu, cho đến khi tôi tìm thấy. Có lẽ vì tình cảm của tôi dành cho chú cún quá lớn, việc mất đi người bạn thân nhất là điều khó khăn nhất với tôi, người mà tôi dành trọn tình cảm nhất chính là nó, người bạn đồng hành khi tôi cần.
Sau kì thi, tôi dành rất nhiều thời gian cho nó, nhưng bây giờ, người bạn đáng quý ấy đã biến mất.
Tại sao trời lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao cướp đi người bạn thân nhất của tôi vào thời điểm đó? Tôi đã làm gì sai sao mà lại mất hết?
Tại sao?
Tôi nhớ nó lắm!
Ba tháng đã trôi qua, vẫn chẳng có tin tức gì về người bạn đáng quý ấy. Cuộc sống của tôi đang trải qua nhiều thay đổi, tôi phải tin rằng nó đã rời xa tôi. Nhưng trong lòng tôi vẫn hy vọng nó đang sống tốt, hạnh phúc bên người mới và luôn chờ đợi tôi. Tôi chỉ còn biết tìm kiếm và chờ đợi.
Chờ đợi không đáng sợ, chỉ là không biết phải chờ đợi đến khi nào...
Tôi muốn gửi đi những lời này tới người bạn của tôi:
'Bạn nhỏ ơi!
Dạo này bạn sống ra sao? Sống tốt bên chủ mới hay đã lên thiên đường xanh kia? Tớ vẫn đợi tin tức từ bạn, chỉ mong có ít tin tức nào đó từ bạn thôi. Nếu bạn sống tốt bên người chủ mới đó, chăm sóc bạn như tớ đã từng, thậm chí còn tốt hơn thì ở đó cũng không sao, chỉ cần cho tớ biết bạn vẫn khỏe mạnh. Đó có phải là quá ít không? Còn nếu bạn đã ra đi vào thế giới khác, tớ mong bạn kiếp sau làm con người. Kiếp chó số phận khó khăn lắm, hãy trở thành con người và đến bên tớ làm bạn lần nữa nhé?
Những món đồ chơi, dụng cụ, bát nước của bạn vẫn còn đó, tất cả vẫn đợi bạn quay về, bạn lông nhiều ơi.
Tớ thật sự nhớ bạn lắm!
Vô cùng nhớ!'
Đối với những ai đang nuôi thú cưng, tớ chỉ muốn nói rằng hãy ôm chặt lấy chúng. Hãy bảo vệ chúng và sống mãi bên nhau, được không?
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này!
Tác giả: LTH