'Vâng, tôi là người đồng tính!”
Cậu ấy la lên trong bữa cơm tối, nơi không khí tràn ngập tiếng cười nhưng nỗi buồn vẫn âm ỉ như ánh đèn mờ dần.
Cậu ấy nắm chặt tay, từng đường gân trên da tay hiện rõ, trông như yếu đuối. Cậu ấy chỉ là một học sinh lớp 8, hơi thở hỗn loạn như vừa chạy trốn. Đầu cậu ấy chau mày, cậu ấy khóc. Không biết từ khi nào, cậu ấy đã khóc. Cậu ấy không muốn khóc, muốn kiên định đối diện với thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, để tự biểu hiện bản thân sâu kín bên trong. Nhưng, cậu ấy vẫn khóc.
Nước mắt cứ trào ra dù trong lòng cậu ấy luôn tự nhủ phải mạnh mẽ.
- - “Con vừa nói gì thế?”
Người Cha, một người đàn ông đã bước qua cái tuổi vàng son của sự nghiệp, vẫn đang nắm chén cơm mà ông từng xin cưới từ người vợ khi ông còn là một chàng trai 18 tuổi, không gia đình, không nghề nghiệp, không một chút thịt đỏ. Giọng của ông có chút run run, làm vai nó rùng mình. Trên bàn có khoảng bốn, năm món ăn. Khói vẫn bay lên như một phần không thể thiếu. Ông Cường ngồi ngay đầu bàn - nơi dành riêng cho những người trụ cột trong gia đình - máy móc đặt chén cơm nóng xuống.
Mặt kính và đáy chén va chạm tạo ra âm thanh quen thuộc. Ngay khi tiếng “cạch” vang lên, nó ngẩng đầu. Bây giờ nó trông thật tội nghiệp. Chén cơm còn đầy, một số hạt cơm vụn dính trên mép chén và đôi đũa nằm lung lay. Mặt nó ướt đẫm vì những giọt nước mắt không thể kìm nén. Hai đôi mắt chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, nó cảm thấy mình như một con chim bị mắc kẹt trong bóng tối sâu thẳm. Nó cô đơn, nó lạc lõng, nó buồn bã, nó tổn thương. Nhưng rồi, từ đâu mà có, nó nói rõ ràng, từng chữ.
- - “Tôi thích nam giới, bố ạ. Tôi là gay.”
Nếu bạn tự hỏi liệu nó có sợ không, thì có, nó thực sự sợ. Nhưng nó cũng tự hào, cảm thán rằng đây có thể là điều vĩ đại nhất mà nó đã làm trong cuộc đời, dù chỉ trong lòng. Ánh mắt nó quyết định hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi trước đó đã được đẩy sang một bên, thay vào đó là niềm tin mạnh mẽ từng phút, từng giây. Mẹ nó vẫn đang mặc tạp dề với vài vết dầu, tay nắm chặt mâm nhỏ. Bà không ngạc nhiên, chỉ nhìn người chồng gần 30 năm với sự lo lắng nồng nàn. Bà biết hết, biết mọi thứ. Bà chỉ đang chờ đứa con ngoan của mình nói ra, từ tận đáy lòng, từ mọi góc khuất. Bà không chắc chắn, nhưng bà cảm nhận được, làm mẹ.
Ba nó vẫn ngồi im lặng, như để xác nhận lại mọi thứ ông vừa nghe. Sau một khoảng im lặng nặng nề, ông lên tiếng.
- - “Con, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
- -“Sự Thật, Ba ơi.” Nó hít một hơi, điều chỉnh giọng điệu, tiếp tục phát biểu.
- - “Con yêu nam giới. Con nhận ra từ lớp 6. Ban đầu, con tưởng chỉ là sự ngưỡng mộ ngoại hình bình thường của một người bình thường trong một mối quan hệ bình thường. Nhưng sau nhiều tháng, đó không còn là điều bình thường nữa. Đó là tình yêu, Ba ơi. Con rất sợ, sợ bị cô lập, sợ bị kì thị, sợ Ba Mẹ biết sẽ la mắng đòn roi, sợ mình là gánh nặng của gia đình, của xã hội, sợ không được chấp nhận, sợ nhiều lắm. Cuối cùng, con nhận ra, tất cả đều là do con luôn tìm lí do để trốn tránh hiện thực của mình. Nỗi sợ lớn nhất của con là đối mặt với sự thật. Giờ đây khi con nói ra, con đã chấp nhận nó, chấp nhận sự thật. Con không muốn sống trong sự giả dối nữa.”