trang web blogradio.vn - Dần dần, tôi trở thành một người nói nhiều hơn với anh, tôi mở cửa cho anh bước vào cuộc sống của mình một cách nhẹ nhàng nhất và trở thành một người bạn đặc biệt. Tôi chia sẻ với anh không chỉ về tình yêu văn chương mà còn về cuộc sống, gia đình, và đôi khi thậm chí là những điều đơn giản nhất.
(dành tặng NTX)
Với bản thơ trong tay, tôi bất ngờ nhớ đến những lúc anh nhắc tôi ghé qua để nhận một tập thơ mà anh đã viết và kí tặng. Tôi thường trêu:
- Thế thì anh hãy kí trước đi, khi nào rảnh em sẽ qua lấy, chứ giờ em còn chưa rảnh.
- Kí trước làm gì, kí ngay khi tặng mới làm cho mực còn ẩm.
Tuy nhiên, cuối cùng tôi vẫn tiếp tục lần lữa, cho đến khi nhận được một tập thơ mà không còn dấu vết của người tặng, vì người đó đã qua đời vì một căn bệnh nặng... Trong cuộc sống vội vã, có nhiều điều mà ta nghĩ rằng sẽ làm vào ngày mai nhưng lại bị thời gian cuốn trôi, chỉ còn lại ân hối và những ước vọng muộn màng mà thực sự đã quá trễ.
Tôi gặp anh khi chỉ là một sinh viên văn học mới tập viết những dòng văn không thực sự hoàn chỉnh. Đôi khi có ý tưởng nhưng từ ngữ lại bị hạn chế trong những khung cảnh không thể diễn tả, phản ánh đúng bản chất của tôi: một cô gái quá mạnh mẽ đến mức tin rằng đôi khi mình đang phải chịu đựng số phận của người khác. Vì hoàn cảnh, đôi khi tôi không còn sự trong sáng từ nhỏ, áp lực của cuộc sống, những khó khăn trong gia đình đã khiến tôi dường như mất đi nụ cười từ thuở nào. Có vẻ như viết lách là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi. Và chính việc viết lách đã giúp tôi gặp được anh.
Tham gia cùng một câu lạc bộ văn học, anh lớn tuổi hơn tôi một đoạn đường. Anh đã có một số thành tựu trên vài tờ báo địa phương nên những người mới như chúng tôi thường dựa vào anh để viết. Ngoài ra, anh cũng như một người anh lớn trong câu lạc bộ, luôn lắng nghe và tư vấn cho chúng tôi, không chỉ trong văn học mà còn trong cuộc sống hàng ngày. Vốn là một người hướng nội, thường xuyên tôi chỉ tham gia để lắng nghe và chia sẻ kinh nghiệm mà ít khi tham gia hoạt động chung. Tính hướng nội làm tôi cảm thấy cách biệt với mọi người, thường tôi tìm cho mình một góc tĩnh lặng và mỗi khi ai đó muốn gần gũi thì tôi đều thể hiện sự lạnh lùng đủ để họ cảm thấy khó gần gũi.
- Em thích uống cà phê đúng không? Vừa rồi anh lại đặt một cốc – Đây, lại mặt nữa rồi đấy, đó là lý do tại sao em bị nói là khó gần. Sự thực là em chỉ là một cô bé ngại ngùng, sợ không biết cách giao tiếp với mọi người.
Đột nhiên tôi cảm thấy một chút sững sờ, đôi khi trong cuộc sống mỗi người đều cho rằng mình bận rộn, ít ai dành thời gian để thực sự hiểu và chia sẻ với người khác. Cũng từ đó, đột ngột không biết từ khi nào, mỗi khi câu lạc bộ tổ chức sinh hoạt, anh luôn ngồi gần tôi, và vì thế mọi người thường quay quần lại xung quanh tôi nhiều hơn bởi anh chính là trung tâm của nhóm. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng thích cảm giác đó, tính hướng nội khiến tôi ngại giao tiếp với mọi người, nhưng tôi luôn để ý trước mỗi buổi sinh hoạt là có một cốc cà phê. Đó là đồ uống tôi rất thích và có vẻ như nó là động lực giúp tôi cảm thấy được quan tâm.
Đôi khi tôi nhận lời mời cà phê từ anh, cảm thấy thoải mái và đồng ý, nhưng cuối cùng lại có những người khác tham gia. Tôi hiểu anh muốn tôi hòa nhập, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng, bởi đó là tính cách của tôi. Dần dần, tôi tránh những cuộc hẹn với anh và anh dường như nhận ra điều đó, nhưng vẫn kiên nhẫn mời tôi, và rồi chỉ còn mỗi chúng ta. Tôi biết anh muốn điều tốt cho tôi, nhưng tôi cảm thấy ngần ngại khi anh làm vậy, nhưng anh chỉ mỉm cười:
- Đôi khi, việc hòa nhập là tốt, nhưng cũng cần thời gian riêng để thoải mái. Anh không phải theo sách vở, mỗi người có cách riêng để đối xử.
Dần dần, tôi trở thành người nói nhiều với anh, để anh bước vào cuộc sống của tôi một cách nhẹ nhàng nhất và trở thành người bạn đồng hành. Tôi chia sẻ với anh không chỉ về văn chương mà còn về cuộc sống, gia đình và đôi khi là những điều đơn giản nhất. Tôi trở nên nói nhiều hơn với anh và dần dần mở lòng với mọi người theo cách mà anh đã giúp tôi mở rộng tính cách.
Sau đó, tôi tốt nghiệp đại học. Tôi bắt đầu có nhiều mối quan hệ và mở lòng hơn khi đi làm, anh vẫn là người đỡ đầu và lắng nghe những lo toan trong cuộc sống của tôi. Nhiều khi, làm việc đến khuya và cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần gửi một tin nhắn: “Em mệt”, dù không nhận được trả lời ngay lập tức, sau một lúc, có khi chỉ một nửa tiếng, đã nhận được câu trả lời: “Cafe ở dưới nhà, xua tan mệt mỏi nhé.”
Và cuộc sống và những mối quan hệ khiến tôi trở nên bận rộn hơn, tôi chỉ đến với anh khi cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí, tôi không nhận ra đam mê văn chương của mình đã dần mất đi theo thời gian, trở thành vấn đề sinh tồn, sau đó là mở rộng với những mối quan hệ trong công việc. Đôi khi, anh gọi tôi chỉ để nói về việc anh ra mắt một tập thơ mới hoặc muốn tặng tôi một món quà nào đó, tôi luôn do dự. Vì anh cho tôi cảm giác an toàn đến mức tôi nghĩ rằng, dù có bao lâu không liên lạc, mối quan hệ thân thiết của chúng ta sẽ không bao giờ mất đi. Ngày mai, tôi sẽ gọi anh, sẽ đi chơi cùng anh, và lại gặp nhau để trò chuyện như hàng năm trước. Nhưng “ngày mai” lại đến, và lại trôi qua mà không có dịp gặp nhau.
Anh ra đi vì căn bệnh ung thư, khi tôi biết tin thì đã quá muộn. Anh đã chiến đấu với căn bệnh này trong một thời gian dài, nhưng không bao giờ cho tôi biết, hoặc có lẽ anh đã nói nhiều lần nhưng tôi đã bỏ qua... Cho đến hôm nay, khi tôi nhận được tập thơ mà câu lạc bộ gửi qua bưu điện, tôi nhận ra rằng trong suốt những năm quen biết, tôi đã kể với anh rất nhiều vấn đề của mình, nhưng ít khi lắng nghe điều gì từ anh. Có lẽ tôi đã chiếm lấy thời gian của anh chỉ vì sự ích kỉ của mình. Còn anh, lại chấp nhận trở thành điểm tựa đơn phương của tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì cho đến khi ra đi...