Anh ta nỗ lực thay đổi tốt và làm việc chăm chỉ, nên được nhân viên trại giam đánh giá cao. Mọi người đều cung cấp cho anh ta những thứ tốt nhất. Vợ anh ta đã đến thăm anh ta vài lần, nhưng vì còn phải lo lắng cho con trai, nên chủ yếu là ba mẹ anh ta đến thăm.
Khi ra tù, nhân viên trại giam chúc anh ta có cuộc sống mới tốt đẹp hơn và cũng cho anh ta tiền để đi xe về quê. Nhưng đã năm năm rồi, anh ta vẫn ở đây. Anh ta nhớ nhà, nhớ vợ con. Con trai anh ta đã năm tuổi, thằng bé rất đáng yêu. Anh ta ôm bức ảnh con trai mà ba mẹ anh từng gửi. Con trai anh ta giống anh ta lắm. Anh hôn nhẹ lên bức ảnh. Anh bước lên chuyến xe cuối cùng trong ngày. Ánh hoàng hôn như đang chờ đợi anh về nhà. Bên kia bầu trời, gia đình anh ta đang chờ đợi anh.
Về đến nhà, anh thấy một nhóm trẻ con đang chơi trong sân. Các em thấy anh, vội vã chào hỏi. Trong số đó, anh nhìn thấy con trai.
Minh – con trai anh, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt trong trẻo nhìn anh và hỏi:
– Chú tìm ông bà nội à?
– Ba ơi! – Hắn nhẹ nhàng gọi, giọng khóc ẩn trong lời nói.
– Ba về rồi, ba ạ! Ông bà ơi, ba về đây đi. – Minh vừa chạy vừa kêu gào lên.
Vậy là tối hôm đó, hắn được thưởng thức bữa cơm gia đình sau bao năm xa cách trong tù, có vợ hắn, cha mẹ hắn. Hạnh phúc đối với hắn là thế.
Sau khi ăn cơm, hắn chơi với con trai, thằng bé có mấy chiếc xe đồ chơi, đòi hắn chơi cùng. Hai cha con cười vui vẻ, vợ hắn nhìn thấy cảnh ấy, ôm trái tim đầy hạnh phúc.
Chơi một hồi, thằng bé muốn học bài, yêu cầu hắn dạy nó Toán, vì bạn bè trong lớp nó đều được cha mẹ giảng dạy thêm ở nhà. Hắn cười nhẹ rồi ngồi lại cạnh con trai. Những kỷ niệm của hắn với học hành chỉ đến lớp 5, sau đó là những kỷ niệm vui vẻ bên bạn bè.
– Ba ơi, tại sao ba dạy con khác hẳn cô giáo vậy? – Thằng bé nhìn hỏi hắn với ánh mắt trong trẻo.
– À, ba quên rồi,… – Hắn bất ngờ khi con trai hỏi, chỉ nháy mắt trả lời.
Thằng nhóc như hiểu ra điều gì, nó lúng túng rồi tiếp tục hỏi:
– Ba quên vì làm việc lâu quá phải không?
– À, ờ… vì ba đi làm lâu nên không nhớ kỷ niệm học trước đây. – Hắn như tìm thấy sự cứu cánh, vội vã trả lời.
Ngày hôm sau, thằng nhóc yêu cầu hắn phải đến trường để rước, muốn khoe với bạn bè rằng cũng có ba. Nó cảm thấy vui vẻ vì điều đó.
Đúng giờ, hắn đến trường rước thằng nhóc, thằng nhóc kéo hắn vào để khoe với cô giáo và bạn bè.
– Con này là con tui đây cô ạ! Đây là ba tui đây các bạn! – Nó hân hoan nắm tay hắn để tự hào khoe với mọi người.
Cô giáo cũng tươi cười và chào hắn, đám trẻ con xung quanh vây quanh, phụ huynh cũng chào hỏi hắn. Hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trên đường về, thằng nhóc liên tục nói, muốn hắn mỗi ngày đều đưa đi học.
Những ngày dài ở nhà dần trôi qua, hắn muốn tìm việc ngoài. Hắn xin làm công nhân ở công ty gần nhà. Người chủ xem tờ xin việc của hắn, hẹn hẹn lại hẹn, cuối cùng hắn quyết định tới hỏi trực tiếp. Nhưng chỉ nhận được sự châm chọc từ tên quản lý.
– Đây mày mới ra tù mà đã muốn đi làm à? Làm ma cô đi. Haha…
Hắn không kiềm chế được đấm vào mặt tên quản lý một cú. Sau đó hắn bị đưa lên đồn công an để giải quyết. Hắn bị phạt hành chính và phải bồi thường tiền thuốc cho tên quản lý. Nhưng hắn tin rằng mình không sai. Vì tên quản lý đã gây sự với hắn trước đó.
Hôm nay như mọi ngày, hắn đến trường đón thằng Minh, thằng nhóc đang vui vẻ bên đám bạn.
– Ba của cháu bị tội giết người, ra tù về, ba cháu là người xấu… - Đám trẻ con vây quanh thằng nhóc bày tỏ.
Hắn im lặng nhìn tình hình, thằng Minh trong vòng vây của bạn bè chỉ biết khóc, làm tim hắn đau đớn, vì lỗi lầm của quá khứ, tại sao phải khiến con trai hắn gánh chịu những đau khổ đó. Hắn thầm oán trời xanh đã định mệnh cho hắn bước vào con đường này.
– Ba ơi!… – Thằng Minh như tìm lại hy vọng. Nó ôm chầm vào lòng hắn, hắn chỉ biết xoa đầu đứa trẻ, an ủi nó không khóc nữa.