Đề bài: Nỗi nhớ quê hương trong bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh
I. Tóm tắt chi tiết
II. Bài văn mẫu
Nỗi nhớ quê hương trong bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh
I. Kết cấu bài viết về nỗi nhớ quê hương trong bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh (Chuẩn)
1. Giới thiệu
Tác giả và tác phẩm: Lý Bạch lồng ghép nỗi nhớ quê hương trong 'Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh' qua hình ảnh quê nhà và tình cảm ngọt ngào với nó.
2. Phân tích chi tiết
- Nỗi nhớ quê hương được thể hiện rõ qua bức tranh thơ:
- Vầng trăng chiếu rọi đầu giường, tô bức tranh cô đơn, hồi tưởng của nhà thơ khi xa xứ.
- Trăng làm nổi bật sự cô đơn, buồn bã, và nỗi nhớ về quê hương, những cảm xúc sâu sắc.
II. Bài văn mẫu về Nỗi nhớ quê hương trong bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh (Chuẩn)
Quê hương luôn là nguồn cảm hứng không ngừng cho những nhà văn, nhà thơ tài năng qua mọi giai đoạn lịch sử. Tình cảm với nơi gốc rễ, chôn nhau những ký ức sâu đậm không thể thay thế được bằng những từ ngữ đong đầy tình cảm. Với Lý Bạch - nhà thơ vĩ đại của Trung Quốc, quê hương là niềm khao khát không lường trước, chứa đựng trong tâm hồn. Chỉ cần một vẻ mặt trăng quen thuộc, lòng nhạy bén của ông đã thức tỉnh, khơi gợi hồn quê, những ký ức về nơi thân thương. Tình yêu quê hương thuần túy ấy được thể hiện tinh tế trong bài thơ 'Tĩnh dạ tứ' - Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh, một tình cảm quê hương đầy ấm áp, sâu lắng và tràn ngập sự nhẹ nhàng.
Tình yêu quê hương bắt nguồn từ ánh trăng lung linh:
Sàng tiền minh nguyệt sáng tỏ
(Dưới ánh trăng, đầu giường ánh trăng chiếu rọi)
Từ góc nhìn 'sàng tiền' - 'đầu giường', ánh trăng tựa như đèn soi sáng cả căn phòng nhà thơ. Ánh trăng làm rạng ngời bầu trời, chiếu sáng đầu giường nơi người du khách nghỉ chân sau những ngày phiêu bạt. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như ngừng quay, chỉ còn ánh trăng tỏa sáng giữa đêm tĩnh lặng, khơi gợi nghệ sĩ nghệ thuật đầy suy tư, trăn trở. Lòng người mở ra, chia sẻ cùng ánh trăng về nỗi buồn nhớ về quê hương.
Cử đầu tìm ánh minh nguyệt
Uốn đầu thắp hương cố hương
Trong giây phút trăng trở thành bạn tri kỷ, là người bạn thân soi rọi lòng hồn hiệp khách xa quê, trăng và con người như hòa quyện vô biên trên mặt đất. Tác giả nhìn trăng ở tư thế 'cử đầu', 'ngẩng đầu', thu cả ánh mắt về phía trăng. Như người bạn lâu ngày không gặp, họ trò chuyện, chia sẻ cảm xúc thâu đêm. Trăng và con người có sự giao thoa đặc biệt. Người đọc tự hỏi liệu có phải, trong một đêm yên bình như vậy, nhà thơ đã hòa mình vào cuộc trò chuyện với trăng, những câu chuyện trải qua bao tháng ngày trên mảnh đất quê hương. Gặp lại bức tranh quen thuộc nhưng ở một nơi xa lạ, nơi ta chỉ là khách qua đường, lòng không khỏi xao xuyến, trước vẻ đẹp của thiên nhiên và niềm nhớ quê hương.
'Uốn đầu thắp hương cố hương'
(Cúi đầu nhớ về quê cũ)