Có lẽ tất cả chỉ hiện hữu mãi trong lòng tôi, tất cả đều ngủ yên như vậy theo thời gian. Chỉ tỉnh giấc khi tôi vô tình chạm trán hình ảnh của những học sinh trong áo đồng phục trên phố, tôi lại nhớ về tuổi thơ, nhớ về những ngày xưa đã xa lắm.
Những ngày thơ ấu khi tôi còn đi học, tôi tin rằng những ai trải qua thời thơ ấu như tôi, có thể là lớn tuổi hơn hoặc nhỏ tuổi hơn một chút, đều không thể quên điều này.
Đó là những bài kiểm tra, những bài thi, đặc biệt là những bài kiểm tra 15 phút hoặc một tiết, thì trên tờ giấy học sinh luôn có một ô lớn, đó là quy định bắt buộc của tất cả học sinh lúc ấy. Chúng tôi thường vẽ một đường thẳng bằng thước để chia thành hai cột, cột nhỏ là nơi ghi điểm, để thầy cô chấm điểm, cột còn lại dài hơn là nơi:
Nhận xét của giáo viên.
Sau đó mới gạch chân dưới và viết bài làm ngay giữa tờ giấy, rồi mới làm bài.
Nếu vậy thôi thì không còn gì để nói, nhưng vì tôi đam mê viết nên mãi nhớ về những kỷ niệm xưa. Làm sao tôi có thể quên những bài kiểm tra, những kỳ thi, những giờ học căng thẳng đôi khi lại vui vẻ. Và không ít lần tôi tranh luận với các thầy cô.
Tôi tranh cãi như thế này.
Tôi nói tôi không thích câu đó, vì tôi muốn lời phê của giáo viên được rõ ràng hơn. Nếu môn học đó do cô giáo dạy, tôi muốn biết ý kiến của cô giáo, và nếu là thầy giáo thì muốn biết ý kiến của thầy, tôi không thích sự mơ hồ như vậy. Và tôi cũng không thích từ 'lời phê', tôi thích từ 'nhận xét' hơn.
Theo quan điểm của tôi:
Nhận xét từ cô giáo (thầy giáo).
Đó là quan điểm của tôi.
Vậy là sao tiếp theo, tôi lại bị các thầy cô than phiền là quá nhiều lý do. Nếu có quy định thì phải tuân thủ, không thể tự ý làm theo ý mình, sau đó phải nghe lời thầy cô dù lòng không thoải mái chút nào.
Những kỷ niệm xưa của tôi.
Những bước chân mệt mỏi trên những con đường quen thuộc, có nắng có mưa, bởi vào thời điểm ấy, tôi chỉ tự mình đi học. May mắn là trường không quá xa, tôi tự mình đi bộ tới và từ trường. Cha tôi luôn bận rộn với công việc lái xe và mẹ tôi thì thường ở ngoài chợ. Cha mẹ tôi luôn lo lắng kiếm sống để nuôi năm đứa con đi học, không có thời gian đưa đón, mỗi đứa tự mình đi và về, không có hình ảnh như các thế hệ học sinh hiện nay.
Tôi không nhớ hết những gì đã trải qua, những tiết học, những bài kiểm tra, và không thể nhớ hết những nhận xét của thầy cô trong suốt thời gian đó. Tôi chỉ nhớ một ít, có những lời ngắn gọn, có những lời dài dòng, và có những lúc tôi cười, cười như muốn khóc. Một số nhận xét ngắn nhất như: Được, khá... Còn một số dài hơn như: Cố gắng lên, bài làm tốt. Những bài học gần như luôn có những nhận xét như: Hiểu bài, thuộc bài và học bài. Còn đối với các môn khác, có khi chỉ một từ như: Tốt. Riêng với môn văn, môn mà tôi đặc biệt yêu thích, nhận xét của thầy cô luôn là: Bài viết đầy cảm xúc, cần phát huy hơn trong các bài sau.