Nỗi lo ngại xuất phát từ đâu khiến cho tuổi trẻ như chúng ta luôn phải do dự, không dám mạo hiểm bước ra khỏi vùng an toàn?
Tuổi trẻ, mỗi người đều đầy khát vọng, hoài bão như những vận động viên điền kinh, muốn nhanh chóng chạy đến đích. Nhưng giữa đại lộ vạch đích, lại chẳng dám tiếp tục bước vì sợ vấp phải dây thừng phía ngoài vùng an toàn. Thời trẻ dại, chỉ biết nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng, ta luôn tin rằng ba mẹ, gia đình, ngôi nhà thân yêu là vùng an toàn tuyệt đối có thể bảo vệ mọi lúc mọi nơi. Nhưng khi trưởng thành hơn, ta bắt đầu học chữ, học kiến thức, và hòa mình vào môi trường mới, gặp những người bạn mới, từ đó học được cách giao tiếp, cách hòa đồng với mọi người xung quanh. Vòng tròn an toàn ấy bắt đầu nới rộng, nhưng vẫn được bảo vệ, chăm sóc, dạy dỗ bởi ba mẹ, nên vẫn còn kiên cố, vững chắc, thoải mái. Nhưng khi bước vào đại học, ta lại phải đối mặt với sự trưởng thành, tự lập, và tự chịu trách nhiệm với số phận của mình, khiến ta trở nên nhút nhát, run sợ.
Đối mặt với nỗi sợ là một thách thức, nhưng vượt qua nó một cách quyết định là cách tốt nhất để phát triển. Hãy kiên định, đối diện trực tiếp và vượt qua nỗi sợ, biến nó thành một nguồn động viên. Khi nhìn lại, bạn sẽ nhận thấy rằng những điều bạn từng sợ đã giúp bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Những người dám đối mặt và vượt qua nỗi sợ sẽ tìm lại được lòng tự tin, khát khao và mục tiêu trong cuộc sống, từ đó dễ dàng vượt qua mọi giới hạn và đạt được thành công. Ngược lại, những người chỉ biết trốn tránh và sống trong vùng an toàn sẽ mãi chìm đắm trong sự không chắc chắn, và cuối cùng sẽ không đạt được mục tiêu mà họ mong muốn.Thực ra, việc ở trong vùng an toàn cũng không phải là điều sai trái vì cuộc sống đầy thách thức. Tuy nhiên, tuổi trẻ có giới hạn, và nếu chúng ta chỉ sống trong sự an toàn đó, chúng ta sẽ không thể phát triển và tồn tại ý nghĩa. Dù bạn có sợ hãi với thế giới bên ngoài, hãy mạnh mẽ đối mặt và vượt qua nó, biến nó thành một phần của câu chuyện của chính bạn.
Tác giả: Lê Huỳnh Như